Nov 28, 2024

Thơ xướng họa

DALAT Chùm Thơ Xướng Họa
Nhiều Tác Giả * đăng lúc 05:55:34 PM, Sep 14, 2008 * Số lần xem: 1074
DALAT Chùm Thơ Xướng Họa - Gồm nhiều tác giả
*

Hè Ðà Lạt

Mưa đêm lại chuyển sang ngày
Như thế là hè đã tới đây
Hồ nước đục ngầu mờ bóng liễu
Rừng thông xanh ngắt đọng màu mây
Lạnh lùng ao cá, sen không nở
Mờ mịt bầu trời chim vắng bay
Tựa cửa nhìn ra ngoài nhỏ giọt
Mà lòng thấm ướt có ai hay ?

Cam Lĩnh


TVL họa

Ðà lạt mưa đêm kéo cả ngày
Mưa trời mong sớt nửa cho đây
Quê người tháng Hạ tìm đâu gió
Cố quận cơn hè cứ nghịt mây
Lạnh ở lòng tôi không tuyết đọng
Ðau trong tim bác chẳng sầu bay
Tự nhiên hiểu được đời lưu lạc
Gợi ý thơ buồn nghĩ cũng hay .

Trần Vấn Lệ

HT họa

Nắng cứ như nung, nắng suốt ngày
Mùa hè đã thấy trở về đây
Bạc phơ đất rộng ba lùm cỏ
Trắng xóa trời cao một sắc mây
Sẩm tối nhẹ nhàng cơn gió thổi
Về chiều mỏi mệt cánh chim bay
Tưởng như Ðà Lạt là tiên cảnh,
Mà cũng oi nồng thế mới hay !

Huệ Thu

Bên Phố Một Mình
Như chong ngọn nến giữa ban ngày
Bạn cũ soi tìm chẳng thấy ai
Vẫn áng mây buồn trôi trước mắt
Và làn gió lạnh lướt bờ vai
Ðìu hiu phố nhỏ ngùi tâm sự
Hun hút đường xa nặng cảm hoài
Càng nhớ càng thương càng mộng ước
Bình minh nào rộn nhạc thiên thai .

Việt Trang

Cam Lĩnh họa

Buồn chân đi dạo giữa ban ngày
Ta với mình ta, ai với ai ?
Xe ngựa rộn ràng xuôi ngược lối
Phố phường đông đúc lấn chen vai
Lạnh lùng gió cợt sầu ly hận
Man mác mây giăng mối cảm hoài
Quay gót trở về con ngõ hẹp
Sương chiều xuống nặng vẫn khoan thai .

Cam Lĩnh

Viếng Mộ Người xưa

Rừng vắng đồi hoang cỏ dãi dầu
Lặng nhìn nấm mộ nghĩ đâu đâu
Làn môi thắm nở bên bờ liễu
Mái tóc huyền buông trước gió Thu
Thương kẻ tình chung vui mấy thuở
Nhắc người mệnh yểu nhớ hai câu :
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”

Cam Lĩnh
HT họa
Nấm mộ người xưa cỏ dãi dầu
Mặt hoa da phấn có còn đâu !
Tưng bừng dưới đất loài hoa dại
Hiu hắt bên trời ngọn gió Thu
Sẵn bút thử đề năm bảy vận
Tiện đây cũng viết một vài câu
“Mỹ nhân có khác gì danh tướng
Chẳng hẹn nhân gian đến bạc đầu”

Huệ Thu

Thăm Lại Ðồi Xưa
Thăm lại đồi xưa nhạt nắng chiều
Ngỡ ngàng lẽ bước giữa hoang liêu
Ðường hoa gió lặng mây hờ hững
Hồ mộng trăng chìm sóng hắt hiu
Cạnh gốc thông già ôn chuyện cũ
Ven bờ cỏ dại vọng tình yêu
Xa mơ nghe có bàn tay vẫy
Mường tượng trong tim một dáng kiều

Việt Trang

Cam Lĩnh họa
Nắng rải đồi xưa nhớ những chiều
Cùng ai hò hẹn giữa cô liêu
Trong veo hồ nước mây hờ hững
Xanh ngắt ngàn thông gió hắt hiu
Muôn thuở quyết tròn lời hẹn ước
Trăm năm chẳng phụ nghĩa người yêu
BHấng đâu tan vỡ tình đôi mãnh
Vó ngựa chàng Kim dõi mãi Kiều

Cam Lĩnh

HT họa

Thăm lại đồi xưa một buổi chiều
Chẳng làm sao cả cũng cô liêu
Chùm mây bạc cũ trôi hờ hững
Tiếng lá thông già thổi hắt hiu
Bên cạnh tưởng không người bạn thiết
Thoáng xa như có bóng người yêu
“Ðông phong bất dữ chu lan tiếu
Ðồng tước xuân thâm tỏa nhị Kiều” *

* Thơ Ðỗ Mục

Huệ Thu

Bài Thơ Chót Cuối Năm
Gửi Việt Trang
Tiễn người, người có dặn câu ni
Xướng họa thôi mình hãy hoãn đi
Một hội văn chương đành tạm rứa
Trăm năm thân thế hóa hoài ri
Vần xoay quả đất nào đâu nghỉ
Cảm hứng nguồn thơ lại định kỳ
Thì cũng chiều lòng nghiên bút xếp
Còn non , còn nước hẳn còn khi

Cam Lĩnh
Xuân Vắng Bạn
Nhớ lắm người ơi ! Mấy bữa ni
Chờ cho Xuân tới đợi Xuân đi
Rã rời pháo nổ sao buồn lạ
Lạc lõng câu cười lại chán ri
Hoàng cúc đâu nguôi tình cựu niệm
Hồng mai chưa đượm nỗi phân kỳ
Qua năm ta hẹn nhau tương ngộ
Gần gũi tâm đồng cũng lắm khi

Việt Trang

HT họa

Cũng muốn che tai , thiếu mũ ni
Ðường kia đã vạch lại cùng đi.
Không xin chẳng lẽ người ta rứa ,
Có lụy đâu, mình lại cứ ri ?
Gió bụi lại còn mong đại ẩn
Phồn hoa sao cứ tới kinh kỳ
Thơ không khất để lần sau viết
Nói để làm chi, viết một khi .

Huệ Thu

Tới Thăm Bạn
Mà Bạn Vắng Nhà

Hẹn mãi hôm nay mới tới nhà
Người đi mình lại đứng lân la
Nhạc ca phòng trước nền thi lễ
Cười nói hiên sau cảnh thuận hòa
Sân củi nắng chiều hương đượm lửa
Giàn lan xuân muộn lá chen hoa
Gió rừng như dục chiều đơn chiếc
Nẻo lạnh ra về ta với ta

Cam Lĩnh


Vắng Nhà
Bạn Ðến Thăm

Bạn đến thăm mình chợt vắng nhà
Khi về, lòng trống trải bao la
Vẳng nghe tiếng nói tình thân thiết
Còn thấy dòng thơ ý hợp hòa
Người mãi trầm tư bên thảo trạch
Kẻ đang lãng đãng giữa phồn hoa
Nào hay nhân thế đời trăm ngả
Quả đất tròn ta lại gặp ta

Việt Trang

HT họa

Gì hơn nhớ nước với thương nhà
Ngày trước Tây Thi xóm Trữ La
Hà Nội nghĩ thương chùa Trấn Quốc
Sài Gòn lại nhớ xóm Bình Hòa
Lâm Viên dịp Tết lên trường cũ
Ðà Lạt ngày Xuân viếng chợ hoa
Hai chữ Quê Hương không thể tả
Mai về ta lại hẹn cùng ta

Huệ Thu


Ðêm Nằm Không Ngủ
Lòng nặng trần duyên giấc khó an
Song thưa bóng nguyệt dọi mơ màng
Ngọn đèn trước án khi mờ tỏ
Tiếng mõ bên chùa lúc nhặt khoan
Buồn khách quá quan đầu chớm bạc
Thương ai ôm gối mộng kê vàng
Thức lâu mới biết đêm dài nhỉ
Gà điểm canh tàn tiếng gáy vang

Cam Lĩnh


VT họa
Và đêm tìm giấc mộng bình an
Như đợi người yêu đến muộn màng
Xao xuyến hàng cây làng gió chạy
Mơ hồ mái lá giọt sương khoan
Bước chân lữ thứ còn vô định
Câu chuyện hồi hương quá võ vàng
Canh lạnh từng căn chăn chiếu lạnh
Ðêm tàn theo nhạc dế buồn vang

Việt Trang

HT họa

Không ham danh lợi, thích bình an
Quyền có mong đâu, chức chẳng màng
Lời nói dáng ngồi thường nhẹ nhẹ
khi đi lúc tới cứ khoan khoan
Sớm đau tối yếu đời sao bạc !
Ngủ khỏe ăn ngon mới thực vàng
Tiệc rượu Trần Vương bao sảng khoái *
Danh truyền nhậu thế tiếng còn vang

* Trần Vương con Tào Tháo

Huệ Thu

Bây Giờ Ðà Lạt

Bây giờ Ðà Lạt chửa vào Xuân
Không bão nhưng mưa mãi chẳng dừng
Thác nước đổ nhào dòng cuộn cuộn
Rừng thông đứng lặng lá rưng rưng
Mặt hồ sóng gợn mờ gương thủy
Ánh nguyệt mây lùa nhạt vẻ ngân
Nắng cũng đôi khi đùa trước ngõ
Mà nào sưởi được tấm lòng băng .

Cam Lĩnh
08 90

HT họa

Chưa tới mùa Xuân, đã thấy Xuân
Thời gian thấm thoát có đâu dừng
Câu thơ tái hợp cơn cười phá
Khúc hát phân ly giọt lệ rưng
Chiều nọ gió còn bay trước cửa
Ðêm nay trăng có sáng dòng ngân
Ðoạn trường lại nhớ câu thơ cổ :
“Lối ngựa ai về mấy dặm băng” *

* Kiều Nguyễn Du

Huệ Thu


Tình Mang Nỗi Nhớ
* Kính tặng nữ sĩ Huệ Thu
(Khi đọc xong tập thơ Sương Chiều Thu Ðọng)

Sương chiều Thu Ðọng kín hoàng hôn
Lấp lánh sao đêm đẹp cõi hồn
Thuyền lạnh xuôi dòng trăng dĩ vãng
Cảnh sầu in mộng tháng ngày buông
Lệ tình chưa hẳn khô đôi mắt
Nỗi nhớ nào nguôi ướt đáy lòng
Có phải sông xưa vờn kỷ niệm
Ðể đời vương vấn mối tình trong.

Ðồng Nguyên Chi Lăng - Ðà Lạt, Thu 1992


Huệ Thu họa

Còn có đầu môi những nụ hôn
Kẻ đi người lạnh cả tâm hồn
Còn yêu lại bảo là không nhớ
Ðang bắt làm sao lại nỡ buông
Bạn hỡi không chừng tha thiết mộng
Người ơi có thấy xót xa lòng
Giữa đường nếu gặp rồi sao nhỉ
Thờ thẫn nhìn nhau cặp mắt trong

Huệ Thu Sunnyvale 1992

Quán Nhỏ Chiều Sương

Quán nhỏ chiều Xuân một tủ gương
Một người thấp thoáng dáng thương thương
Ðổi trao tình nghĩa cùng thiên hạ
Góp nhặt an vui với phố phường
Mắt sớm nhìn đời qua kính bạc
Tóc đang vương gió phớt làn sương
Còn non còn đẹp còn ngâm vịnh
Mấy vận Ðường thi gửi bốn phương

Cam Lĩnh

HT họa

Sáng ra rửa mặt lại soi gương
Tâm sự người xưa nghĩ vẫn thương
Chắc hẳn thiếu tiền là đã bạc
Tuy rằng khác phố vẫn chung phường
Làn da mới đó sao nghe sạm
Mái tóc vừa đây trót điểm sương
Bạn có nhớ ta, ta nhớ lắm
Hai người sao lại ở hai phương

Huệ Thu 2000


Ðồng Nhân họa

Soi hình trông bóng ở trong gương
Héo hắt làn da thấy đáng thương
Dẫu có thiếu tiền không thiếu nghĩa
Muốn về cùng xóm ở cùng phường
Sớm hôm gần gũi vui trò chuyện
Tối lửa tắt đèn đỡ gió sương
Mãi nhớ người thơ nơi xứ lạnh
Mong tìm gặp gỡ cũng vô phương

Ðồng Nhân 12-2006

Huệ Thu Họa

Một sớm một mình đứng trước gương
Làm sao quên được nỗi niềm thương
Ca Li mấy chục năm lưu lạc
Ha Nội ba mươi sáu phố phường
Ðã lắm gian nan nhiều trắc trở
Lại bao gió bụi mấy phong sương
Ai về ta nhắn câu tâm sự
Trời bốn phương lòng chỉ một phương

Huệ Thu , 12 2006

Vịnh tập thơ
“Sương chiều thu đọng”
của nữ sĩ Huệ Thu

Sương chiều thu đọng giữa hoa tiên
Ý đẹp thơ hay vẽ dịu hiền
Son phấn nửa đời còn lận đận
Hồng nhan một kiếp lắm truân chuyên
Tình đầu dang dở sầu ly hận
Nghĩa cũ u hoài khổ nỗi riêng
Tạo hóa ghen chi người thục nữ
Ðể thu sương đọng lắm ưu phiền

Ðồng Nhân 12-2006

Huệ Thu họa

Người rằng Ðà Lạt cảnh thần tiên
Rừng trúc lâm xưa có thất hiền
Ðã biết tài năng nhiều lận đận
Ðành hay má phấn lắm truân chuyên
Sương Chiều Thu Ðọng đòi cơn nhớ
Giấy trắng tình xưa một nỗi riêng
Ða tạ tri âm thăm hỏi đến
Từ nay mong rũ sạch ưu phiền
Huệ Thu

Thương Nhớ Mẹ Hiền
Xin thành thật chia buồn cùng
Lan Hinh

Ðược tin Mẹ mất tưởng là mơ
Ðũa rớt lòng đau ngó sững sờ
Xa Mẹ biết đâu là mất Mẹ
Nghĩ thơ buồn quá chẳng còn thơ
Khi về Ðà Lạt trăng vừa tỏ
Lúc đến Duy Tân lệ đã mờ
Con biết làm sao tìm lại Mẹ
Giữa đời chân lạc bước bơ vơ

Huệ Thu , San Jose, 09 30 1999
Bài Họa
Thấy người vẫn khỏe những đêm mơ
Ai tín đưa sang bỗng sững sờ
Mẹ vội về rồi vui cửa Phật
Con còn ở lại xót hồn thơ
Trăm năm ngắn nhỉ! Ðời âu tạm
Chín chữ buồn ôi! Lệ đẫm mờ
Các cháu bên này thường đến tối
Nhắc hoài nhớ Nội ố tủi ố bơ vơ

Cam Lĩnh
Nashville, ngày 8 tháng 10 1999

Ai Vãn Từ huyên

Ðồng ước minh niên, thiên kỷ Xuân,
Tề quy hiến thọ bái song thân.
Hốt kinh bảo vụ trầm bi nhật,
Không ngưỡng từ nhan hướng bạch vân.
Thốn thảo do tùy du tử ý,
Thống hoài vị báo bộ ô tâm.
Mỗi vi khách địa, tư gia lý
Lệ kiến huyên nghi, mộng nhập tần.
Lan Hinh
San Jose, 10 08 1999


Dịch Thơ I
Thương Nhớ Mẹ Hiền

Xuân tới hẹn thiên niên kỷ mới
Trở về bái thọ Mẹ cùng Cha
Hỡi ơi! Vụ Nữ rơi ngày thảm
Mờ mịt mây bay nhớ mẹ già
Tấc cỏ còn theo du tử buộc
Mớm mồi thẹn với bộ ô xưa
Mỗi ngoài đất khách thương quê cũ
Ràn rụa đau cho giấc mộng thừa

Huệ Thu

Bài Dịch II

Lòng nhủ với lòng! Năm mới sang
Về thăm Ðà Lạt, bái song thân
Hỡi ơi! Chợt một vì sao rụng
Là thấy! Mẹ kìa mây trắng giăng
Tấc cỏ, đây đường con bước tới
Mớm mồi, đâu cảnh quạ cho ăn
Tha hương gạt lệ vời quê cũ
Bóng Mẹ, trời ơi! Mộng đó chăng?

Huệ Thu
San Jose, ngày 15 tháng 10 1999

Bài Dịch

Ðã hẹn mùa Xuân thiên kỷ tới
Cùng về chúc thọ đấng song thân
Rụng rời Vụ Nữ chìm biên địa
Khắc khoải từ nhan khuất bạch vân
Tấc cỏ còn tùy du tử ý
Nỗi mình thêm thẹn bộ ô tâm
Mỗi nơi đất khách thương quê mẹ
Lệ rỏ canh thâu mộng mấy lần.
Hà Thượng Nhân , San Jose, ngày 16 10 1999

Khóc Mẹ
Vì Lan Hinh
Muôn dặm đường xa tin tới nơi
Hồi hương . Thân mẫu hỡi ơi thôi
Mẹ về tiên cảnh đời thanh thản
Con ở trần gian nỗi ngậm ngùi
Nhìn ảnh thêm buồn thân lạc bước
Dâng nhang càng tủi phận mồ côi
Quê người giấc bướm năm canh mộng
Bóng má sang thăm, lệ vắn dài.

Cam Lĩnh , Aug. 1999
Bài Họa
Vì nhận được tin trễ
nên xin chia buồn muộn cùng Lan Hinh

Mẹ ở một nơi con một nơi
Từ nay thôi thế cũng là thôi
Nhớ ơn dưỡng dục lòng đau đớn
Nghĩ đức cù lao dạ ngậm ngùi
Tuy ở nước người thừa vật chất
Vẫn buồn quê cũ cảnh đơn côi
Trăm năm cuộc sống âu là mộng
Nhớ mẹ canh khuya luống thở dài

Huệ Thu
San Jose, đêm 30 tháng 9 năm 1999

Bài Họa II

Như cánh cò bay ... Mẹ đến nơi
Ðến miền tiên cảnh, thế là thôi!
Giang sơn một gánh - Công gầy dựng
Tình nghĩa ố Muôn năm nhắc ngậm ngùi...
Nhang thắp dẫu thơm quê quán cũ
Con về mới biết phận con côi!
Mẹ ơi! Chín suối đâu là chỗ
Con ngả đầu nghe... Mẹ thở dài?

Huệ Thu
San Jose, 10 03 1999

Thư Tennessee Gửi Huế
( Kính gửi hai bác Thanh Khê, Quang Vinh,
các anh Thùy Bảo, Mạnh Hồ và Nguyệt Ðình )

Tôi ở Huê Kỳ bạn Viễn Ðông
Tôi thương, tôi nhớ, nhớ vô cùng
Tháng ngày quạnh quẽ ngùi thân nhạn
Trời biển mênh mông bặt cánh hồng
Với bóng đôi khi ngồi dã dượi
Cùng trăng lắm lúc bước song song
Kim Long nhớ hỏi và cho biết
Người cũ mình chừ có khá không ?

Cam Lĩnh , Nashville Xuân Kỹ Mão 1999

Hà Thượng Nhân họa

Bạn cuối trời Tây ta cuối Ðông
Có ai thương nhớ gửi nhau cùng
Ðã đành tuyết lạnh đôi chân mỏi
Thêm tủi sương nhăn mảnh má hồng
Những tiếng trống trường vang buổi sáng
Xếp thu tuổi nhỏ cất bên song
Hóa ra tất cả là hư huyễn
Có đấy mà rồi cũng lại không

Hà Thượng Nhân , 1999

Bài Họa

Người ở trời Tây, người ở Ðông
Giọt sương rơi cũng thấy vô cùng!
Huống chi là tuyết xua bầy nhạn
Ðâu đợi gì mưa rã đóa hồng!
Hun hút hỡi ơi nhà cuối phố
Mỏi mòn thương lắm liễu bên song
Ba trăm năm cũ, bao giờ nhỉ
Ôi cõi yên bình, có hóa không?

Huệ Thu
Thung Lũng Hoa Vàng Xuân Kỷ Mão 1999

Sài Môn Chủ Nhân Họa

Người nhắc làm gì chuyện biển Ðông
Bạn đau ta cũng thấy đau cùng
Ngậm ngùi biết mấy tình quê mẹ
Toàn vẹn làm sao mảnh má hồng
Lối cũ nhớ ai buồn dưới phố
Chiều xưa thương kẻ đứng bên song
Tưởng tàn cuộc chiến, tàn chưa nhỉ,
Mà chuyện hòa bình thật có không?

Sài Môn Chủ Nhân 2000

Tự Cảm

Tựa cửa không yên, lặng lẽ ngồi
Gió lùa hơi lạnh thoáng mây trôi...
Quê nhà diệu vợi bao thương nhớ
Cuộc sống già nua nửa khóc cười
Bạn cứ dần đi người mỗi ngả
M ình sao mãi ở cảnh đôi nơi
Câu thơ lòng trải trên trang giấy
Tưởng đọc làm khuây hóa ngậm ngùi !

Cam Lĩnh, Ðà Lạt 1990
*
Bài Họa

Ai nhỉ quê hương thấp thỏm ngồi
Nhìn đời buồn mãi áng mây trôi !
Nước đi chẳng cạn niềm mong nhớ
Non đứng nào nghe tiếng khóc cười !
Ðã biết đường chia muôn vạn nẻo
Vẫn ngờ nhạn lạc một đôi nơi...
Lòng mà trải được ra trang giấy
Chắc sẽ khô thôi phút ngậm ngùi ?

Huệ Thu , Sunnyvale California

Trần Vấn Lệ họa

Không thể nằm yên. Thức dậy. Ngồi
Nhìn sương ngoài cửa. Gió bay. Trôi
Dế kêu thảm thiết ngờ ma khóc
Lá đập lao xao tưởng quỷ cười
No?i nhớ niềm mong từ mấy thuở
Ðầu sông cuối biển va?n đôi nơi !
Dầu vơi bấc lụn đêm chưa hết
Còn mảnh trăng treo đủ ngậm ngùi...

Trần Vấn Lệ , Los angeles U S A

Hòn Vọng Phu

Chàng đi biệt tích tự bao giờ
Tay ẵm con thơ ngóng biển, chờ !
Thấp thoáng cánh buồm xa sóng cả
Lạnh lùng bóng nhạn giữa trời mơ...
Tóc thề buông xõa mây vương núi
Lụy nhớ tràn lan nước vỡ bờ !
Tháng lại ngày qua đà vạn kỷ
Kiên trinh một khối đá còn trơ !

Cam Lĩnh, Ðà Lạt
*
Bài Họa

Nắng mưa dầu dãi đến bao giờ ?
Tay bế con thơ ma?i đứng chờ
Gió thoảng là vèo xao ngọn nước
Trăng buồn sao rớt lạc trời mơ
Liễu xanh kết tóc soi dòng vắng
Ðá trắng trơ gan sóng vỡ bờ !
Cánh nhạn tung trời xuôi vạn lý
Gương trinh ngàn thuở va?n còn trơ !

Mộng Hoài Nhân, Ðà Lạt

Ðá Vẫn Trơ Trơ

Bao giờ ? Ai nhỉ biết bao giờ
Ai tạc mẹ con ngọn núi chờ
Ðời lãng đãng - Ðâu là cõi mộng
Người ngơ ngác đó giữa trời mơ !
Tóc hay rêu phủ xanh ghềnh nước
Hồn ngỡ mây vương trắng bãi bờ...
Chớp mắt hỡi ơi đà vạn kỷ
Lòng thì chao động, đá trơ trơ !

Huệ Thu, Sunnyvale

Nhìn Ảnh Nhớ
Hồ Xuân Hương Ðà Lạt

Nước biếc. Trời xanh. Sóng lặng lờ
Và mây. Ai vẽ những câu thơ ?
Ðó, hồ Ðà Lạt ngày tươi nắng
Nọ, cảnh quê nhà buổi thoáng mưa...
Xuân, bốn mùa Xuân hương bát ngát
Mộng muôn năm mộng nhớ vô bờ !
Ðường xa ngăn cách ngàn quan ải
Chợt thấy hình xưa... thương ngẩn ngơ !

Huệ Thu
Bài Họa I

Nước biếc đồi xanh mây lững lờ
Ðây hồ Ðà Lạt một bài thơ
Thuyền thong thả lướt ngày hanh mát
Sóng bập bùng xao buổi gió mưa
Say cảnh khách du vòng dặm liễu
Vui câu ngư lão đẫm ven bờ
Xa lâu rồi nhỉ giờ trong mộng
Vương vấn quê nhà ôi... ngẩn ngơ.

Cam Lĩnh , Nashville, 05-15-96


Bài Họa II
Xuân Hương Hồ Mộng

Mây nước lênh đênh chảy lững lờ
Xuân Hương hồ mộng mối duyên thơ...
Ðồi xưa in dấu thời hoa bướm
Lối cũ Vương sầu thuở nắng mưa
Thông nổi lưng chừng xanh mấy dải
Sương buông mù mịt trắng đôi bờ
Người đi, kẻ ở, tình giăng lối
Mộng , thực, đêm, ngày, nhớ ngẩn ngơ !

Lê Phong Vũ , Montréal 19-07-1996

Bài Họa III

Hồ mộng Xuân Hương sóng lặng lờ
Thi nhân bốn biển: kết duyên thơ
Ðây hồ Ða Thiện phơi sương gió
Kia Lũng Tình Yêu gội nắng mưa
Than Thở trăng lên vàng lối mộng
Cam Ly chiều xuống đẹp vô bờ
Khách trần bỗng thấy lòng thanh thản
Ðà Lạt hữu tình, dạ ngẩn ngơ

Xuân Ðài , Ðà Lạt 10 11 1996

Bài Họa IV

Hồ gợn lăn tăn nước lững lờ
Bóng ai thấp thoáng liễu lơ thơ ?
Thì thầm than thở, thông vời gió
Nức nở nỉ non, cỏ động mưa
Thề nguyện mây giăng trôi lỡ bến
Mộng mơ sóng vỗ dạt đôi bờ
Gót qua chân lại in hò hẹn
Thăm thẳm Xuân Hương nỡ lặng ngơ !

Huy Lưu , Ðức Thành tháng 5/20/96

Hỏi Ngã

Hôm qua quên hỏi số nhà
Biết rằng em ở ngã ba ngả này
Ngả về Ðông ngả về Tây
Ngả Nam xuống dốc, ngó ngay vô rừng
Một mình anh đứng tần ngần
Hỏi ai thì ngại mà đừng sao đang
Bây giờ hỏi ngã dở dang
Tìm không ra ngả vội vàng chi nhau
Mây trôi mây cuộn về đâu,
Hỏi mây có biết ngả vào nhà em?
Chiều nay gió lạnh bên thềm
Anh đi hỏi ngã nào em thấu cùng!

Cam Lĩnh

Bài Họa
Hỏi Ngã
*

Ở quê, chẳng có số nhà
Nhớ ai cứ đến ngã ba chỗ này
Hỏi đường, hỏi ngả, Ðông, Tây
Hỏi phương Nam, Bắc, thẳng ngay hướng rừng
Bước đi, mỗi bước tần ngần
Ðường ngang nẻo dọc không đừng cũng đang
Một đời mấy ngã dở dang
Có duyên bất chợt vội vàng có nhau!
Hỏi đường, hỏi ngã, hỏi đâu?
Ngã đây, hỏi đó cũng vào anh em
Sá chi gió chái mưa thềm
Hỏi đâu mà chẳng anh em một nhà!

Huệ Thu

Xuân Cảm

Tám mươi lăm tuổi Tết năm này
Qua lễ giao thừa khai bút đây
Bạn đã nhiều người về cõi Phật
Tôi còn chiếc bóng ở trời Tây
Nhà không khách tới, không phôn gọi
Vườn có hoa tàn, có lá bay
Nguyên Ðán lẽ nào ngồi độc ẩm
Chào Xuân mở cửa lạnh heo may

Cam Lĩnh đề
Năm Quý Mùi - Ngày đầu Xuân

Bài Họa

Nhớ nhau tóc bạc đến giờ này
Tuổi tám mươi lăm vẫn ở đây
Yêu mãi Việt Nam giờ lụy Mỹ
Học hoài Quốc Ngữ lại nhờ Tây
Xuân về trước cửa hoa hồng thắm
Tuổi trẻ tình xưa vạt áo bay
Mong được gặp nhau nâng chén rượu
Bể dâu tuy vậy cũng còn may

Hà Thượng Nhân

Huệ Thu Họa

Ðã tám mươi lăm chóng thế này
Mừng rằng bác vẫn hãy còn đây
Bao nhiêu bạn trẻ đà theo Phật
Riêng mấy ông già chẳng sợ Tây
Người dẫu lưng đau tình vẫn thắm
Chim chưa cắt cánh cứ còn bay
Cuối năm nhớ Bác thương Ðà Lạt
Trước cửa, ơ kìa ! Áo mới may .

Huệ Thu , Sài Môn 2003

Mộng Ước Ðầu Xuân

Năm mới lại về ! Năm cũ qua ...
Chào mừng hạnh phúc đến muôn nhà!
Vườn đời dân chủ cây đơm lá
Ngọn tháp nhân văn pháo trổ hoa
Bốn biển giao lưu không cửa ngõ
Năm châu vùi lấp hết can qua
Bắc Nam * đôi ngã tình san sẻ
Mộng ước cùng nhau sống thuận hòa !

Phong Vũ
* xứ giàu và xứ nghèo

Bài Họa

Cũ mới gì rồi cũng sẻ qua
Cuối năm ai chẳng nhớ quê nhà
Bạn thơ còn chuốc vài ly rượu
Ðầu bạc thêm vui mấy chậu hoa
Chạnh nhớ một thời khoe áo mũ
Bỗng thương cả nước rối can qua
Chiến tranh đã dứt mà chưa đứt !
Thật khó làm sao một chữ Hòa !

Huệ Thu

Mừng Tuổi Tám Mươi

Mừng bạn tuổi đời đã tám mươi!
Bồng bềnh mái tóc tuyết sương rơi
Mây trời An Cựu tình lưu luyến
Ðồi núi Trà Sơn nghĩa thắm tươi
Trăng gió một bầu hoa cạnh suối
Thi đàn mấy vận rượu kề môi
Gia đình đầm ấm quanh bằng hữu
Nước Nhược non Bồng ngập nắng vui

Phong Vũ , Quý Mùi 2003

Huệ Thu Họa
Còn Thiếu Hai Mươi

Trăm năm còn thiếu đúng hai mươi
Nhiều lá non xanh đã rụng rơi
Sao túi chẳng đầy tay vẫn trắng
Mà thơ lại xác nét càng tươi
Tấm hình thuở trước còn xanh tóc
Chén rượu ngày nay lại ướt môi
Sắp Tết bỗng thương Ðà Lạt cũ
Chúc nhau Xuân thắm một niềm vui

Huệ Thu

Ðông Tha Hương

Hôm qua mưa đổ gió rung cành
Hoa tuyết tơi bời tuyết trắng tinh
Lá chán mùa Ðông rơi la? cha?
Chim qua trời lạnh liệng loanh quanh
Ngày mong thư bạn dài giăng buổi
Ðêm nhớ quê nhà trăn trở canh
Ðà Lạt bao giờ về lại được
Thông reo hồ mộng cải vườn xanh.

Cam Lĩnh Nashville , Jan 1996

Xuân Tha Phương

Ôi Xuân đẹp quá, lá trên cành
Sương chiếu nắng ngờ ngọc trắng tinh !
Hoa triệu cánh phô hương gió thoảng
Vườn hai cổng mở bướm vờn quanh...
Ngày không buồn tính bao nhiêu khắc
Ðêm chẳng cần lo đã mấy canh !
Trời đất tha phương hồng tía rực
Quê nhà chợt nhớ cánh đồng xanh...

Huệ Thu San Jose, Mar 1996

Thác Prenn Cảm tác

Nay về thăm lại thác Prenn
Ðèo dốc quanh có đá gập ghềnh
Tiếng suối ì ầm tim giá buốt
Rừng thông thổn thức dạ buồn tênh
Lối xưa khắc đận duyên không trọn
Chốn cũ hằn sâu mộng chẳng bền
Ða Lạt, người ơi, giờ trở bước
Mối tình dang dở dễ gì quên.

Ðàn Linh

Bài Họa
Lẽ Nào Quên

Từ xa Ðà Lạt nhớ Prenn
Lên thác bao phen lại xuống ghềnh
Nghĩ tới quê xưa buồn vợi vợi
Mà xem cái chết nhẹ tênh tênh
Non sông vẫn đó tình đang đậm
Bạn hữu còn đây chí vẫn bền
Ðược đọc thơ người lòng khắc khoải
Cao Nguyên chốn cũ lẽ nào quên

Huệ Thu

Tâm sự

Tựa bóng hoàng hôn ngã xuống đoài
Mà đời mãi gặp nỗi trần ai
Ðào ao thả cá không còn cá
Cuốc đất trồng khoai chẳng có khoai
Buôn bán mời chào người ngoảnh mặt
Làm thơ đọc tặng kẻ bưng tai !
Riêng lòng vẫn thích nghề thơ phú
Sắt muốn nên kim phải cố mài

Ðàn Linh

Bài Họa

Ra đi từng trải khắp đông đoài
Tri kỷ là ai hỏi những ai
Tiền bạc dẫu rằng không túng thiếu
Cao lương thêm nhớ vị ngô khoai
Chẳng thua thiên hạ chung nòi giống
Ðâu kém người ta cũng mắt tai
Còn chút thi ca làm vốn liếng
Bút bi đâu phải tốn công mài

Huệ Thu

Gửi Bạn Xa

Người đã đi rồi, đi tận đâu
Buồn ơi xa vắng những canh thâu
Kìa rừng “Tình Ái” vương thương nhớ
Nọ suối “Cam Ly” chảy mạch sầu
Nhìn núi “Ba Cao” cao nỗi nhớ
Ngắm hồ “Than Thở” nhớ nguồn đau
Người đi xa quá xa xa lắm
Có thấy trùng dương sóng bạc đầu

Lê dân ( Ðalạt)

Bài Họa

Ðà Lạt ố Vũng tàu xa mấy đâu
Mà lòng quặn thắt mấy đêm thâu
Nhớ hồ Than Thờ mênh mang biếc
Vọng núi lâm Viên khắc khoải sầu
Cầu Ðất * chia lìa thêm nỗi tủi
Xuân An cách trở vạn niềm đau
Bao xuân lỗi hẹn về thăm lại
Sương gió pha sương nhuộm mái đầu

Ðàn Linh

Bài Họa

Mình ở nơi đây, bạn ở đâu ?
Ðèn chong sương vắng suốt đêm thâu
Sách xem trọn buổi vu vơ nhớ
Thơ viết tàn canh lạnh lẽo sầu
Bước lỡ lưu vong ngàn nỗi nhớ
Lòng riêng ngơ ngẩn một niềm đau
Ngày nào trở lại Quê Hương cũ
Chắc lẽ người xưa đã bạc đầu

Huệ Thu

Tìm Nửa Vầng Trăng

Từ đó vầng trăng cứ xẻ đôi
Em mang một nửa lạc đâu rồi
Ðường vui thuở ấy thường hai đứa
Phố cũ bây giờ chỉ một tôi
Lời nguyện vẫn ghi lòng tượng đá
Chén thề còn dính vệt son môi
Và tôi, với nửa trăng còn lại
Soi bóng tìm em bốn hướng trời

Ðinh Vũ Ngọc ( Fairfax)

Bài Họa

Dang dở duyên tình mộng lứa đôi
Em đi biền biệt mấy thu rồi
Ðồi dương vắng vẻ đâu hình bạn
Bãi biển im lìm vẫn dáng tôi
Những thấy đường xưa nhòe khóe mắt
Hằng mong chốn cũ đắng vành môi
Trăng thề nửa mảnh treo lơ lửng
Tựa cánh chim đơn lạc cuối trời

Ðàn Linh

Bài Họa
Lạc Lõng Một Phương Trời

Dưới trăng ngày ấy bước chung đôi
Mới đó mà nay cách biệt rồi
Rằng đấy khi không thương mãi bạn
Biết xa còn có nhớ gì tôi
Hai dòng lệ chảy hình bên ảnh
Một tấm gương treo má với môi
Ðà Lạt hỡi ơi ngày tuổi trẻ
Giờ đây lạc lõng mấy phương trời

Huệ Thu , San Jose 2004

Vầng Trăng Ai Xẻ Làm Ðôi

Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Mới đó mà sao cách trở rồi
Mùa lạnh gió bay về hướng bạn
Tiết Xuân trời đổi đến nơi tôi
Giai nhân trước cửa vừa buông lược
Thiếu nữ nhà bên đã đỏ môi
Mừng vẫn có nhau trong cuộc sống
Thi ca ngày tháng đủ vui đời

* mấy năm trước Bác Cam Lĩnh gửi qua bài này kêu HT hoa,
bây gio lại nhận dược bài này do anh Thành Lương gủi sang
HT lại họa thêm lần nữa
San Jose , 11 2006

Bệnh Trung Hữu Cảm

Giường bệnh riêng nằm thân xác ve
Nửa thời như tỉnh nửa như mê
Ðường đời năm tháng đi gần hết
Thần chết ngày đêm đứng cạnh kề
Quê cũ hết mòn đôi mắt nhớ
Tình xưa âu vẹn một câu thề
Tám mươi ba tuổi thôi là đủ
Sống gửi rồi ra lại thác về

Cam Lĩnh

Bài Họa
Tự Tại

Kêu suốt mùa hè một kiếp ve
Ở, đi, phù thế lại cơn mê
Lời buồn sao cứ còn quanh quẩn
Quê thật hình như đã cận kề
Việc nước chửa xong lo chuyện lớn !
Nỗi riêng mừng đã vẹn lời thề
Tám mươi ba tuổi thôi rằng đủ
Tìm lại gì đây lúc trở về !

Huệ Thu

Tiễn Bạn
tặng Lan Hinh

Thêm một người thân biệt cố hương
Bình yên xin chúc bạn lên đường
Phỉ duyên hàn mặc thành tri kỷ
Nên buổi ly hoài phải vấn vương
Xa cách cho hay đời bể khổ
Hợp tan mới biết lẽ vô thường
Từ đây non nước trời đôi ngã
Việt điểu sào nam khách viễn phương

Cam Lĩnh

Quê Một Phương

Duyệt Ứng khơi tình lan ngát hương
Dòng thơ từ ấy lịm hồn “Ðường”
Trúc xao đầu ngõ rừng trăng lững
Ðá ngủ quanh đèo mảnh nắng vương
Rượu đổ ngập tràn cơn mộng ảo
Mưa giăng mờ mịt nẻo vô thường
Người đi kẻ đến đời trăm ngả
Nỗi nhớ trôi về quê một phương

Phong Vũ

Tiễn Bạn
Việt Trang họa

Thiết tha đưa tiễn bạn ly hương
Ngăn cách từ đây vạn dặm đường
Mưa gió ngậm ngùi bao lệ nhỏ
Hương lan ngào ngạt mảnh hồn vương
Thơ xưa ngâm mãi tình hoang dại
Dốc cũ ngang qua cảnh lạ thường
Nâng chén quan hoài cùng cố lý
Ðường mây giục giã mộng tha phương

Việt Trang
HT họa
Gửi Người Tri Kỷ

Hôm nay thêm một kẻ ly hương
Xin chúc cho nhau những bước đường
Món nợ tao nhân chưa thể xóa
Chút tình tri kỷ vẫn còn vương
Vừa quen đã thấy thương vô nghĩa
Chưa gặp mà sao nhớ dị thường !
Mới biết duyên văn là rất nặng
Hỡi người tri kỷ ở muôn phương .

Huệ Thu

Tống Biệt
Tặng Bạn TVL

Ba chục năm tròn nghĩa cố tri
Giờ đây kẻ ở với người đi
Người đi ngoảnh lại lòng đòi đoạn
Kẻ ở nhìn theo lệ đẫm mi
Ví chẳng vấn vương tình thắm đậm
Thì chi bận bịu buổi chia ly
Mênh mông trời biển đời đôi ngả
Gối mộng tương phùng họa có khi

Cam Lĩnh Ðà Lạt 1990
*
Bắc Nam kỳ ngộ hóa tương tri
Rồi ngộ kỳ thêm: ở với đi
Tiếng ngọt nói ra lòng chửa trọn
Ruợu nồng rót tới cốc đờ mi
Tưởng đâu thấy mặt là sum họp
Ai biết cầm tay để biệt ly
Thôi Bác bình yên đường trở ngược
Tôi nhìn mây trắng nhớ đôi khi...

Trần Vấn Lệ Los 1990

Huệ Thu họa

Tiễn Biệt Bác Cam Lĩnh
Ðã không tương thức lại tương tri,
Bác vội vàng chi, bác bỏ đi !
Xa cách còn chưa lau giọt lệ
Ân tình vừa kịp đẫm hàng mi
Xót thương sao lại không hề nhớ,
Chẳng biệt mà mình lại cứ ly
Kẻ trẻ người già bao lận đận
Quê người gặp gỡ một đôi khi .

Huệ Thu , 2005

Tiễn Bác Cam Lĩnh

Tương tri dường ấy mới tương tri
Kẻ ở, thêm buồn lúc bạn đi
Ngàn dặm văn chương người quốc sắc
Bốn phương hồ hải bậc tu mi
Câu thơ khó viết khi gần gũi
Giọt lệ khôn ngăn lúc biệt ly
Xa cách, mai kia rồi sẽ gặp
Trùng phùng xin hẹn một đôi khi

Sài Môn Chủ Nhân

Tiễn Chân Phong Vũ

Phong Vũ ra đi chuyện chẳng ngờ
Tiễn chân xin có mấy vần thơ
Chung huyên giữa độ mừng con cháu
Sự nghiệp đang hồi thuận gió mưa
Trời biển dẫu ràng muôn dặm cách
Núi sông vẫn sẵn một lòng chờ
Hồi hương ví được tôi còn mạnh
Chống gậy ra đường đón bạn xưa

Cam Lĩnh

Tiễn Chân Phong Vũ

Kẻ đi người ở có đâu ngờ
Quyến luyến nhau vì cái nợ thơ
Trong dạ bồi hồi bao nỗi nhớ
Ngoài trời tầm tã những cơn mưa
Không nghe tình bạn từng tha thiết
Sao biết lòng nhau vẫn đợi chờ
Tuy cách xa nhau ngàn vạn dặm
Lòng mình tưởng tượng vẫn như xưa

Huệ Thu

Tình Lưu Bút
tặng bạn Huỳnh Sơn

Chẳng bao lâu nữa bạn lên đường
Giây phút mà thành khách viễn phương
Trời biển dẫu rằng xa thẳm thẳm
Nghĩa tình vẫn cứ mãi vương vương
Ðời chưa mấy thuở cùng hôm sớm
Cảnh đã bao ngày chung tuyết sương
Càng nhắc càng thêm dài giọt lệ
Người đi tôi nhớ, ở tôi thương

Cam Lĩnh

Tình Lưu Bút

Chẳng tiễn đưa nhau nửa bước đường
Mà sao thổn thức nhớ muôn phương
Thấy câu bè bạn càng khăng khít
Một chữ ân tình cứ vấn vương
Ví thử câu thơ mòn nỗi nhớ
Thôi thì áo mỏng lạnh hơi sương
Ở đời được mấy ai tri kỷ
Mà để đêm ngày cứ nhớ thương

Huệ Thu
*

Tạm Biệt Phong Vũ

Phong Vũ tung mây lướt cánh hồng
Muôn vàn thương nhớ tấm tình chung
Mối duyên tri ngộ còn nguyên vẹn
Món nợ văn chương lại chất chồng
Xao xuyến hồn thơ nghiện mực đọng
Bồi hồi tâm sự ngọn đèn chong
Ngày đi đã nặng lời hò hẹn
Tái hợp cùng nhau chuốc chén đồng

Nguyễn Ðức Minh

Cam Lĩnh họa

Một sáng mùa Thu dưới nắng hồng
Tiễn chân Phong Vũ khách tình chung
Ðất người sum họp lòng cho thỏa
Quê cũ văn chương nợ vẫn chồng
Tin bạn năm dài con nhạn chuyển
Cảnh mình đêm vắng dĩa dầu chong
Trời ôi ! Sao khéo bày đi ở
Biết được ngày nao lại chén đồng

Cam Lĩnh

Tạm Biệt Phong Vũ
HT Họa Thơ Nguyễn Ðức Minh

Chữ Tương Ðồng

Xa nghe tiếng nhạn với chim hồng
Trời lạnh tìm về sưởi ấm chung
Ờ nhỉ sông dài và sóng cả
Hỡi ơi núi dựng lại non chồng
Ban ngày cổng đóng, phong thư mở
Buổi tối phòng riêng ngọn nến chong
Tạm gửi vài hàng duyên gặp gỡ
Hoa thơm ngào ngạt chữ tương đồng

Huệ Thu

Lòng Người ƠƯ Lại
tặng bạn Lệ

Ðông Tây đôi ngả cách xa vời
Ðã chẵn năm rồi ai nhớ ai ?
Giấy trải lòng thơm câu tuyệt diệu
Bút tô tình đậm nét tinh khôi
Thì không biên giới mà ngăn cách
Ðời vắng tri âm cứ ngậm ngùi
Thơ viết thăm người phong lại mở
Nỗi niềm xin gửi áng mây trôi .

Cam Lĩnh
Lòng Người ƠƯ Lại
bài họa của TVL

Ðông tây ừ nhỉ thật xa vời
Hỏi với lòng mình ai nhớ ai ?
Nếp áo sương nhòa xưa cũ kỹ
Trái tim máu chảy mới tinh khôi
Bạn bè trang giấy nằm đau đớn
Tri kỷ lòng gương đứng ngậm ngùi
Một nửa đời trai chia mấy chặng ?
Gửi về tóc bạc, đó, mây trôi .

Trần Vấn Lệ

HT họa
Lạnh Lùng Trôi

Thời gian rồi cứ mãi xa vời
Bạn hữu ta giờ hỏi những ai ?
Nỗi nhớ xem chừng đà diệu vợi
Lời thơ còn vẫn mới tinh khôi
Ngày xưa gửi mấy hàng tin tưởng
Nay lại thương nhau chút ngậm ngùi
Ðành vậy cuộc đời là thế cả
Dưới cầu dòng nước lạnh lùng trôi

Huệ Thu

Chờ Thơ Bạn
tặng bạn TVL

Người ngoài muôn dặm kẻ ngồi chờ
Biết được bao giờ mới có thơ ?
Chim khách dòm song nào thấy mách
Trạm phu qua ngõ vẫn làm ngơ
Nghe hồi chuông vọng lòng man mác
Nhớ tách trà vơi, bút hững hờ
Buồn ngó biển trời xa mịt mịt
Hỏi rằng tri kỷ đã ai chưa ?

Cam Lĩnh , 1990

Vấn Lệ Hồi Âm

Tôi xa muôn dặm, Bác ngồi chờ
Cứ định bụng hoài: Sẽ viết thơ
Ơi hỡi tha hương nhiều lớ ngớ
Thì thôi cố quận chịu lơ ngơ!
Tình xưa đâu thể nào nguôi nguội
Nghĩa cũ dù sao khó hững hờ...
Tôi nhớ những lần thăm Bác chứ:
Biển trời chưa hẹp, quả là chưa!

Trần Vấn Lệ , California, 1990

Huệ Thu họa
Lẽ Nào Ngơ

Nào đâu ai đợi, với ai chờ
Dù một bài thơ, một vạn thơ !
Chữ nghĩa thương người không thể bỏ
Nỗi lòng vì bạn lẽ nào ngơ
Gió bay qua cửa màn buông vội
Trăng lạc vào song cửa khép hờ
Một sớm viết thư đưa bạn hữu
Thân bằng ai đó hiểu nhau chưa ?

Huệ Thu

Thơ Thăm Bạn Lệ

Tuần trăng tròn khuyết đã bao phen
Trời biển chia nhau kẻ mỗi miền
Ðất khách bạn vầy duyên bút mặc
Quê nhà tôi hưởng thú điền viên
Nhạn hồng buồn nhỉ thưa đi lại
Tình nghĩa mừng thay mãi vững bền
Mấy vận thơ thăm dù ngắn ngủi
Mà lòng thương nhớ lại vô biên .

Cam Lĩnh

Bài Họa
Ở Ngoài Biên

Thương đã bao phen, nhớ lắm phen
Lời thơ trang trải cả đôi miền
Gió còn thổi mãi phòng thân hữu
Trăng có soi cùng bóng cố viên
Cảnh vật nếu như chưa khác lạ
Ân tình chỉ cốt vẫn lâu bền
Ngàn dặm tuy xa lòng vẫn nhớ
Con chim hồng nhạn ở ngoài biên

Huệ Thu


Vấn Lệ Hồi Âm

Bạn thương bạn nhớ gửi lời thăm
Ta nhớ ta thương lại đứng nằm
Quanh quẩn kiếp người trong bốn biển
Lạnh lùng chữ nghiệp giữa trăm năm
Chùa xa mỗi sáng hồi chuông vọng
Bút mở từng đêm tiếng gọi thầm
Nước mắt chực rơi vào giấy trắng
Ngại ngùng đâu nở gửi tri âm

Trần Vấn Lệ

Cam Lĩnh họa

Bạn xa tôi chẳng gửi lời thăm
Hôm sớm ra vô đứng lại nằm
Quạnh quẽ tuổi già bên ngưỡng cửa
Lạnh lùng ngày nắng giữa tàn năm
Lòng sao bạc phếch lò tro nguội
Mắt lại mờ rưng giọt lệ thầm
Ðẹp quá bài thơ người viễn xứ
Họa vần đâu dám mộng hồi âm

Cam Lĩnh

Huệ Thu họa
Xin Ðón Nhận

Tiện đây xin gửi ít lời thăm
Trời lạnh canh sương lẻ gối nằm
Mây xám tầng cao bay lớp lớp
Hoa hồng từng rộ nở năm năm
Nếu chưa trăng sáng câu thơ đẹp
Ai cứ canh khuya giọt lệ thầm
Ta gửi cho nhau xin đón nhận
Trông chờ hàng buổi những giai âm

huệ thu
1990

TVL gửi
Mộng Hoài Nhân

Người không trong mộng cũng trong thơ
Mộng với thơ là ước với mơ
Trời đất chẳng vầy duyên kiếp trước
Biển sông chắc khiến nợ bây giờ
Quê hương ngó lại trời xa thẳm
Viễn xứ gửi về gió có đưa ?
Thấp thoáng bóng trăng ngờ gót ngọc
Lạ lùng không lẽ đã tương tư !

Trần Vấn Lệ
Mộng Hoài Nhân họa :

Vừa mới ban chiều nhận được thơ
Thỏa lòng rày ước với mai mơ
Ðời chưa sum họp dầu giây lát
Tin vẫn chờ mong mãi phút giờ
Ðịnh mệnh cho xuôi dòng nước chảy
Thư từ cậy có cánh hồng đưa
Hỡi người tin tưởng phương trời ấy
Phật Ðản hôm này tám tháng tư

Phật Ðản năm Canh Ngọ
Mộng Hoài Nhân

có nhớ ai
(Sở Hữu Tư)

Vừa nhận bài thơ, gửi bạn thơ,
Còn ngờ hay chỉ một cơn mơ
Món quà bút mực đang khi ấy
Câu chuyện văn chương lúc bấy giờ
Vì có người chờ thêm kẻ đợi
Ði không ai tiễn, chẳng ai đưa
Xưa nay tài sắc thường mang lụy
Lý Bạch còn bài Sở Hữu Tư .*

* Sở Hữu Tư = có nhớ ai

Huệ Thu

Một Ðêm với tập BẾN THƠ
để gửi bạn Mạnh Hồ, Nguyệt Ðình, Thùy Bảo ở Huế, những người đã gửi tặng tập BẾN THƠ

Thức suốt canh dài với bến Thơ
Tâm hồn như đến cõi xa mơ
rèm thưa gió lọt đèn leo lét
Hiên vắng sương rơi nguyệt tỏ mờ
Thân dẫu lạnh lùng bên gác trọ
Lòng như ấm cúng giữa quê xưa
Là người xứ Huế say thơ Huế
Nửa giấc hương quan bướm dật dờ

Cam Lĩnh , Ðà Lạt ngày 17 09 1990

Huệ Thu họa
Tặng Bác Cam Lĩnh khi nhận được thơ
Lại có người thơ, ở xứ thơ
Tự nhiên mình nhận. Tỉnh hay mơ ?
Ðâu hay gió buốt âm thầm thổi
Chỉ thấy trăng suông lạnh lẽo mờ
Ðã Nguyệt Ðình, thêm người xứ Huế ...
Như thi đàn, lại khúc sông xưa
Chiều nay lòng bỗng mang mang nhớ
Cánh bướm si mê cứ dật dờ

Huệ Thu

Mưa Gió Ðường Về

Và phút từ ly trở bước về
Cớ chi mưa gió lại lê thê
Mưa bay trước mặt, mưa nhòa nhạt
Gió chạm bờ vai, gió não nề
Không cánh bướm thì hoa cứ mộng
Ðâu lời chim vọng nhạc tình quê
Dường như vũ trụ nghiêng theo gió
Mưa dục chiều đi lạnh bốn bề

Việt Trang

Cam Lĩnh Họa

Hun hút đường đi mỏi bước về
Mưa chiều cứ kéo mãi lê thê
Mục đồng bờ cỏ chân lầm lội
Thôn nữ hàng rau gánh nặng nề
Ðông đúc người chen đời phố chợ
Lạnh lùng ai biết cảnh đồng quê
Lứa đôi chắc hết kỳ tương ngộ
Giọt lệ chia tay đẫm tứ bề

Mùa Mưa Ngâu Canh Ngọ
Cam Lĩnh phụng họa

HT họa
Họa thơ Việt Trang
Sương Vọng Tứ Bề

Ngõ trúc trăng treo sáng lối về
Bãi xa Thượng Tứ cỏ lê thê
Thơ vợi thơ đó lời đưa đẩy
Ai nhớ ai chăng bước nặng nề
Quên hết bao nhiêu lời cửa miệng
Còn chăng là một chút tình quê
Cửa nhà ai đó đêm nay mở
Tiếng dế canh sương vọng tứ bề

Huệ Thu , Sunnyvale 1990

Việt Trang Ðâu ?

Muốn rủ cùng đi Ða Thiện chơi,
Việt Trang chẳng biết ở đâu rồi ?
Lên nhà Hoàng Diệu ngồi chờ mỏi
Xuống quán Hoàng Hoa đứng thở dài
Buồn ngắm mặt hồ làn sóng vỗ
Lặng nhìn đầu núi áng mây trôi
Chợ chiều chen lấn chân không lọt
Khó kiếm cho ra được một người

Cam Lĩnh

Việt Trang Ðâu /
Vt Họa :

Và mưa và nắng ruổi rong chơi
Cánh nhạn nhàn du lại vắng rồi
Lối đá bâng khuâng người chợt tới
Gió sương quạnh quẽ gió ngân dài
Tìm trong hương cỏ lời thanh thoát
Gởi lại dòng đời chuyện nổi trôi
Ðứng lặng thềm hoa lòng cảm nhận
Tình thơ, tình bạn chỉ riêng người

Việt Trang

HT họa
Cũng Muốn Về Thăm

Cũng muốn về thăm Ðà Lạt chơi
Thế mà Ða Thiện đã xa xôi rồi
Chẳng mong chi nửa năm châu hợp
Chẳng quản gì đâu bốn biển dài
Chiếc bách giữa dòng hờ hững chảy
Con thuyền xa bến bập bềnh trôi
Cám ơn ai nhắc quê hương cũ
Ngày tháng lân la ở xứ người

Huệ Thu

Nợ Thơ

Tao nhân các bạn gửi thơ cho,
Rày một, mai hai, nợ chất to
Hồng nhạn thưa tin e lạt lẽo,
Chi lan muốn viếng lại co ro.
Bởi chưng già lão nên đờ đẫn,
Thêm nỗi trây lười lại ốm o
Mắc nợ tình, tiền còn dễ gỡ
Nợ thơ lúc bí cũng đâm lo .

Cam Lĩnh

Huệ Thu họa
Bài thơ này tôi nhận được đã lâu nhưng vẫn
chưa họa, nay Bác Cam Lĩnh đã mất, tôi đem ra đọc
và họa lại :

Người mất còn ai dạy giỗ cho !
Mối tình tri kỷ thật là to .
Thơ ngông, thôi Bác đành ngâm vậy,
Ðường rộng thì ta cứ thẳng ro
Nước cũ, đường thương bao vạn lớn,
Tuổi già vẫn ngại biết nhiều O *
Nợ tình, nợ nghĩa bao nhiêu nợ
Mắt nhắm tay buông cũng hết lo .

* O= cô
Huệ Thu

Ai Vãn Từ Huyên

Ðồng ước minh niên, thiên kỷ Xuân,
Tề quy hiến thọ bái song thân.
Hốt kinh bảo vụ trầm vọng nhật,
Không ngưỡng từ nhan hướng bạch vân.
Thốn thảo do tùy du tử ý,
Thống hoài vị báo bộ ô tâm.
Mỗi vi khách địa, tư gia lý
Lệ kiến huyên nhi, mộng nhập tần.

Lan Hinh
San Jose, 10 08 1999

Chú Thích:
bảo Vụ: ngôi sao quý. Vụ tinh để chỉ người phụ nữ nói chung ở đây ám chỉ Mẹ

Thốn thảo: tất cỏ. Xin xem bài “Du tử Ngâm”
“thùy ngôn thốn thảo tâm
báo đắc tam xuân huy”
nghĩa; ai bảo rằng tấm lòng của tấc cỏ có thể đền đáp dược ánh nắng của ba mùa Xuân.

Bộ Ô: Quạ đen mớm trả

Dịch Nghĩa

Ðã cùng nhau hẹ ước đến Xuân năm 2000
Sẽ về làm lễ bái thọ mẹ cho song thân.
Chợt kinh sợ khi thấy ngôi sao quý rơi rụng trong ngày rằm
(từ nay) chỉ còn có thể chiêm ngưỡng bóng dáng hiền từ của mẹ trong áng mây trắng.
Câu “tất co” vẫn còn theo đứa con đi xa,
Tấm lòng đau đớn vì chưa báo đền được sự hiếu dưỡng đối với mẹ, cha.
Ở nơi đất khách, mỗi khi nhớ về quê cũ,
Nước mắt chảy tràn khi thấy mẹ trong giấc mộng.

Dịch Thơ bài I
Khóc Mẹ Hiền

Xuân tới hẹn thiên niên kỷ mới
Trở về báo thọ Mẹ cùng Cha
Hỡi ơi! Vụ Nữ rơi ngày thảm
Mờ mịt mây bay nhớ mẹ già
Tấc cỏ còn theo du tử buộc
Mớm mồi thẹn với bộ ô xưa
Mỗi ngoài đất khách thương quê cũ
Ràn rụa đau cho giấc mộng thừa

Huệ Thu

Bài Dịch II

Lòng nhủ với lòng! năm mới sang
Về thăm Ðà Lạt, bái song thân
Hỡi ơi! Chợt một vì sao rụng
Là thấy! Mẹ kìa mây trắng giăng
Tấc cỏ, đây đường con bước tới
Mớm mồi, đâu cảnh quạ chung ăn?
Tha hương gạt lệ vời quê cũ
Bóng mẹ, trời ơi! Mộng đó chăng?


Huệ Thu

Họa Bài Ai Vãn Từ Mẫu
của Lan Hinh

Tự biệt gia hương một hữu Xuân
Tương phùng do thử lưỡng tương thân
Ta quân khách địa vi cô tử
Tiếu ngã tàn thu tác lãnh vân
Trúng hữu thiên xan sơn hải vị
Khởi năng nhất báo dưỡng sinh tâm
Ðoạn trường tự cổ nan thùy lệ
Ngã bối không tri lão tị Tần

Dịch Nghĩa


Từ ngày bỏ quê nhà không còn biết có Xuân nữa
Cùng gặp nhau và do đó cùng nhau thân thiết
Thương cho anh ở nơi đất khách làm đứa con mồ côi
Buồn cười cho tôi lúc tàn Thu làm đám mây lạnh
Ví thử có ngàn bữa ăn đầy cao lương mỹ vị
Cũng làm sao báo đáp được một chút tấm lòng kẻ sinh ta nuôi nấng ta
Lẽ đoạn trường từ xưa khó mà rơi lệ
Bọn ta chỉ biết rằng sống già làm một thứ dân tỵ nạn.

Hà Thượng Nhân

Dịch Thơ

Mất nước thôi thì cũng mất Xuân
Gặp nhau may sót chút tình thân
Bạn nào có khác con côi nhỉ!
Ta chắc như là mây lạnh chăng?
Ngàn bữa cơm ngon còn thiếu nghĩa
Ðôi lời báo đáp hết song thân!
Ðau lòng nghĩ đến là rơi lệ
Bạn với ta hề một kiếp chung!

Huệ Thu

Ðề Cam Lĩnh Thi Tập Hậu


Thu đình lục ám vị tiêu sâm,
Khai quyển, phần hương khán dạ thâm
Dĩ thức văn chương thiên cổ sự
Tài tri trung hậu nhất sinh tâm.
Cố nhân tình tự thương hoang mộng,
Cựu vũ quy tư, huynh diệc tầm.
Nhất tự ngâm thành tao hưng tuyệt
Hựu văn tiêu táp lộng sầu âm.


Lan Hinh

Cam Lĩnh Dịch

Trầm quyện sân Thu biếc một màu
Thơ người ngồi đọc suốt canh thâu
văn chương bút góp lời muôn thuở
Trung hậu lòng phơi ý mấy câu
Ruột đứt tình xưa vùi nắm đất
Mắt mờ quê cũ khuất ngàn dâu
Dâng đầy cảm hứng ôi tao nhã
Gió thổi chi thêm để gợi sầu .

Cam Lĩnh

Trần Vấn Lệ dich

Sân thu xanh lá dạ xanh sầu
Trầm quyện thơ người câu nối câu
Giấy trắng trải ra lòng vạn thuở
Lời thơm gói trọn ý thiên thu
Trăm năm đếm giọt lần dang dở
Nghìn dặm đo buồn bước lãng du
Lắng xuống ở đây tình bất tận
Não nùng đâu phải gió vi vu

TVL


HT Dịch Thoát
Ðề Cam Lĩnh Thi Tập Hậu

Sân Thu lá lục ý triền miên
Sách mở, lò nhen, đọc suốt đêm
Vẩn biết văn chương ngàn thuở trước
Nào hay tâm sự - một đời riêng!
Tình xưa nhắc lại - thôi là mộng
Cố Quận mong về, chắc có duyên?
Mỗi chữ một câu ngùi tấc dạ
Tiếng lòng tiếng gió quyện mông mênh.

Huệ Thu

Tơ Tỏ Lòng Sen

Xanh với tình đời đậm bút nghiên
Mới năm mươi tuổi biết bao duyên
Sườn non Trà Lĩnh thân hồng gửi
Bến nước Hàn Giang dấu hộc in
Một thoáng cánh bằng mây ước mộng
Trăm năm ngọn cỏ nét hoa tiên
Người ơi ! Tiếng hạc văn khôi thẳm
Tơ ngó lòng sen vẫn nối liền

Phong Vũ


Bài họa

Ba chục năm tìm bạn bút nghiên
Có bao nhiêu nợ bấy nhiêu duyên
Ðời cay lòng thấm tình thơ gửi
Con dốc vai kề dấu bước in
Tỉnh giấc canh dài cơn mộng hảo
Mơ diều đồi gió giấc mơ tiên
Người ơi ! Xa tận phương trời ấy
Mây nước mờ giăng tiếp tiếp liền

Cam Lĩnh


Huệ Thu họa
Người xưa nào bút lại nào nghiên
Chẳng bút nghiên mà cũng nợ duyên
Mây trắng đầu non câu chuyện cũ
Hồ sao mặt nước bóng trăng in
Nắng reo mặt đất ngờ đang mộng
Trăng sáng đồi Cù tựa cảnh tiên
Người mất, thơ người còn mãi mãi
Ðọc thơ lại nhớ tới người liền

HT

Cùng Một Lần Tiễn Hai Bạn Lan Hinh & Phong Vũ
Ví Không Thuở Trước
Lan Hinh, Phong Vũ bạn mình ơi !
Tan hợp bèo mây rõ lắm rồi
Chén rượu cảm hoài nào thấy cạn
Khúc đàn lưu biệt dễ gì vui
Ví không thưở trước tình nghiên bút
Chi dễ hôm nay giọt vắn dài
Thuận gió xuôi buồm câu mộng ước
Tương phùng xin hẹn một ngày mai

Cam Lĩnh

Phong Vũ họa
Cũng một lần đi non nước ơi !
Mà khi ngó lại mịt xa rồi...
Nhớ ngày tiễn biệt hương lan đượm
Hẹn buổi tao phùng chén rượu vui
Khúc nhạc hành vân mây chất ngất
Vần thơ Trà Lĩnh tiếng ngân dài
Quê hương diệu vợi chìm trong mộng
Tuyết trắng quê người ngỡ dáng mai

HT họa

Người mất thật à ? Bác Lĩnh ơi !
Trăm năm thân thế cũng xong rồi
Ðồi thông gió thổi khôn tìm mộng
Ða Lạt tin về chẳng thể vui
Ðã biết cớ gì câu nhớ ngắn
Sao còn nghĩ đến đoạn đường dài
Một gìa, một trẻ mà thương tiếc
Như liễu ngày đêm nhớ trúc mai !

Huệ Thu

Nhớ Việt Trang

Từ chốn xa xăm nhớ Việt Trang
Tiếng lòng thi sĩ chắc còn vang ?
Vang trong đồi núi đùa sương sớm
Vang giữa cỏ cây bỡn nắng vàng
Vang với nàng thơ chờ gió tới
Vang cùng bạn Rượn đón mùa sang
Hay người thầm lặng leo rêu đá
Chờ bạn tri âm tại dốc làng

Tâm Minh
(10 2006)

HỒI ÂM ,

(Thân gởi Tâm Minh và Lan Hinh)

Quanh quẩn đi về với thảo trang
Tiếng thơ viễn xứ chợt âm vang
Áo cơm bận bịu đùa sương gió
Ấm lạnh khuây khoa thiếu bạc vàng
Chen giữa chợ đời tình hiếu hữu
Vui cùng thiên hạ nét cao sang
Người xa muôn dặm trời quê Mẹ
Tương cảm hồi âm sợ lỡ làng

Việt Trang
Trà sơn 11.2006

Họa Nhớ Việt Trang
của Ngô Tằng Giao

Ðã lâu tưởng vọng nét nghiêm trang
Dẫu dấu mà danh vẫn cứ vang
Nghĩ bác tình sâu và nghĩa nặng
Thương nhau máu đỏ với da vàng
Vừa nghe ngày Tết âm thầm đến
Ðã thấy mùa Ðông vội vã sang
Chợt nhớ những ai Ðà lạt cũ
Nhớ như là nhớ Dốc Nhà Làng

Huệ Thu

Thu Ðọc Thơ Cam Lĩnh

Hiu hắt mùa Thu úa một màu
Chao ơi ! Bãi bể với nương dâu
Thác về sống ở, đời như thế
Sinh ký tử quy cũng vẫn đau
Nhớ bác chẳng quên đâu vẻ mặt
Ðọc thơ khôn cản được dòng châu
Bao năm Ðà Lạt, vui quen biết
Một phút xa lìa Bác ở đâu ?

Huệ Thu
Tháng 10 năm 2006

Thu, Ðọc Thơ Cam Lĩnh

Một thuở Ðường Thi rực sắc màu
Ðể rồi người chợt khuất ngàn dâu
Chẳng còn ham muốn điều vui sướng
Ðã hết lo buồn chuyện khổ đau
Thi hữu nhớ nhung thầm hòa điệu
Thân nhân tưởng niệm khẽ vương châu
Ðời trôi như lá thu vàng úa
Kiếp sống vô thường có lạ đâu.

TÂM MINH
(Virginia, 11-2006
họa vận bài “Thu, đọc thơ Cam Lĩnh”
của Huệ Thu)

Huỳnh Sơn họa

Sân Thu sắc lá nhuộm muôn màu
Một kiếp phù du lắm bể dâu
Mở cánh hoa tiên tìm bóng cũ
Ðọc thơ vần điệu chạnh lòng đau
Người đi đã đến miền Tây Trúc
Kẻ ở còn đây chốn Mỹ Châu
Thu đọc thơ người ray rức nhớ
Canh chày tàn mộng biết tìm đâu ?!

Huỳnh Sơn
New Jersey , 10 2006

Chúc Việt Trang
Chúc bác Việt Trang xứ mộng mơ
Từ lâu gá nghĩa với Nàng Thơ
Xuân về vẫn họa câu tình tứ
Hạ tới cùng soi nước lững lờ
Thu sánh bước thăm rừng quạnh vắng
Ðông kề vai dạo cảnh hoang sơ
Tiếng Lòng chúc bác vang cung bậc
Mãi ngát hương yêu chẳng hững hờ

TÂM MINH
Virginia 11-2006
(mạn phép chấp bút thay mặt các thi hữu xứ hoa Anh Ðào)


SMCH hoa
Nỗi Nhớ
Cuộc đời đẹp đẽ những cơn mơ
Chỉ suốt năm canh mộng với thơ
Rượu rót ly đầy tình thắm quá
Dòng Ngân sông chảy nước xanh lờ
Bao nhiêu nỗi nhớ không hề bỏ
Một chút thâm tình chẳng thể sơ
Sắp cuối năm rồi xin chúc bác
Rèm son, sớm cuốn tối buông hờ

Sài Môn Chủ Nhân

Họa bài “Chúc Việt Trang”
của Tâm Minh
Người thơ
Ðà Lạt trăng thu trải ánh mờ
Việt Trang hồn mộng thả vào thơ
Hồ Hương lặng ngắm mây bàng bạc
Thủy Tạ im soi bóng lặng lờ
Thi phú giao duyên cùng bạn hữu
Văn chương góp ý cả thân sơ
Tuổi già càng mến nàng Ðường luật
Trót đã giao duyên khó hững hờ

Huỳnh Sơn
10-11-2006


Họa thơ Tâm Minh
Chúc Việt Trang

Xứ hoa trăng sáng ngát hương mơ
Say đắm duyên quê rộn tiếng thơ
Bạn hữu lớp xưa rày đâu vắng
Văn chương thuở ấy mãi không lờ (*)
Ngày dài mặc sức trông cùng ngóng
Canh vắng kể chi thân với sơ
Ủ ấp tháng năm tình cố cựu
Buồn vui, mưa nắng chẳng ơ hờ.

Nguyên Sang cảm họa
Ðà Lạt, tiết Lập Ðông, năm Bính Tuất
(*) Lờ : mờ, không rõ.


Dốc Nhà Làng
Mỗi bước cho hay mỗi ý dè
Thị thành mà cũng có đường quê
Sáng chiều không ngớt người qua lại
Năm tháng nào in dấu ngựa xe
Nắng vẫn khó hong lòng sỏi đá
Mưa đâu dễ ngập lối đi về
Từ lâu chân chửa mòn con dốc
Tiện ngõ ngang qua ghé bạn bè

Cam Lĩnh


Họa
Khi Trở Lại Dốc Nhà Làng
Kính họa nguyên vận bài “Dốc Nhà Làng”
của cố trưởng lão Cam Lĩnh

Lối đá đường quanh há dặt dè
Dốc Làng thân thiết ủ lòng quê
Kìa nơi ngun ngút ho062n lau cỏ
Ðâu cảnh xô bồ dấu bụi xe
Ngõ cxũ mênh mang lời gió gọi
Tình xưa ấm áp bước Em về
Hiên thơ trầm lắng khi chiều xuống
Mây ửng Trà Sơn đẹp mấy bè

Lan Hinh
11 2006

Dốc Nhà Làng
Tiếng thơ đọc tới có đâu dè !
Nhà bác cùng quê, ý chẳng quê
Lên xuống mỏi chân, rồi lại cẳng
Vào ra chẳng ngựa cũng không xe
Xa quê nên hóa nhiều trò lạ
Nghĩ tới thành ra lắm lối về !
Ở Mỹ tha hồ cành với lá
Nếu như chẳng bạn cũng là bè ...

Sài Môn Chủ Nhân

ÐaLạt Vài Nét
Ða Lạt bức tranh nét tỏ mờ
Cho lòng du khách mãi thầm mơ
Sân Cù gió lộng sương loang cỏ
Hồ nước ai vin liễu rủ bờ
Ngọn thác nghìn xưa đầu trắng xóa
Rừng ùng bao độ tóc xanh lơ
Ai về nhắn với người cxhâu thổ
Hoa cỏ nơi đây vẫn sẵn chờ

Cam Lĩnh

HT họa

Chiều Thu sương xuống cứ mù mờ
Ta tưởng như là một giấc mơ
Hồ lớn nước trong sen chớm nở
Bờ xanh liễu biếc cỏ ven bờ
Thư không viết, hay người không viết ?
“Tình cũng lơ, mà bạn cũng lơ”HMTử
Tâm sự người xưa dù giống hệt
Ðường xa hôm dớm mãi mong chờ

HT

Viết Về Gói Trà

Hôm Tết người cxho một gói trà
Ðể dánh nay mới lấy ra pha
Hương thơm thoang thoảng ưa lòng khách
Vị chát thanh thanh hợp tuổi già
Có bạn nghiêng bình nghe hứng thú
Riêng mình cạn chén cũng khuây khoa
Ðời tôi nguôi lạnh từ bao độ
Ấm đậm giờ đây mới thật là

Cam Lĩnh

Chẳng rượu cho nên phải uống trà
Sáng ngày ấm chén lấy bình pha
Cà phê thứ ấy nhường cho trẻ
Long Tỉnh tìm mua đẹp ý già
Cân nhắc vài câu cho đỏm đáng
Nhâm nhi từng chén thấy khuây khoa
Người ta cứ học đòi âu hóa
Kẻ sĩ phương Ðông thế mới là

HT




Quanh Ðường Sân Cù

Sân rộng mông mênh sương mịt mù
Rừng thông đường lặng vẻ âm u
Nhà thôn khói tỏa vương cầu sắt
Hàng liễu tàn in đậm đáy hồ
Ðường sớm lạnh lùng nàng quảy gánh
Bờ xa thấp thoáng chú buông câu
Qua đây nhớ lại lời non nước
Một chiếc thuyền côi, một khối sầu

Cam Lĩnh

HT họa
Ðà Lạt giờ xa đã tít mù
Sáng nay trời đất bỗng âm u
Vi vu suốt tháng hàng thông đứng
Than thở quanh năm một cảnh hồ
Hưng Ðạo không người về ngó lại *
Xuân Hương có kẻ mới buông câu
Bác đã đi rồi xa mãi mãi
Bạn xưa ngfhĩ tới ngẩn ngơ sầu

HT




Tương Phùng Cố Quận
Cảm ơn tri kỷ tận bên tê
Những tiếng thơ vui gửi gấm về
Gió sớm Trà Sơn còn lành lạnh
Sương chiều Than Thở vẫn lê thê
Nắng mưa xuôi ngược con đường dốc
Giây phút vui buồn điếu thuốc rê
Bạn quý mỗi người xa vạn dặm
Tương phùng cố quận ngỡ đang kề

Trà Sơn, 14-11-2006
Việt Trang

Huệ Thu họa :
Trăm Năm Mấy Chốc
Rằng, răng, ri, rứa lại mô, tê ...!
Ðám cưới, bà con ráng kịp về .
Dưới đất cỏ xanh, hoa tỷ muội
Trên bàn tiệc lớn bánh phu thê
Chúc đi chúc lại câu thơ luật
Mời tới mời lui điếu thuốc rê
Phải biết thời gian trôi chóng lắm
Trăm năm mấy chốc đã gần kề .

Huệ Thu
Trà Sơn Tương Phùng
Vài lời gởi Bác tận bên tê
Hội ngộ hẹn ngày trở bước về
Cầu Ðất, sương mù giăng nghẻn lối
Sông Pha, nắng nhạt trải lê thê
Người đi môi nhấp chung trà đắng
Kẻ ở miệng phì điếu thuốc rê
Trung Việt Bác ơi tôi ngóng đợi
Trà thơm nghi ngút sẽ môi kề./.

Oklahoma City 17-11-06
Trần-Ðình-Lộc.









Tặng nữ sĩ Huệ Thu
Nể thay thiếu phụ xứ anh đào
Rượu nhập thơ tuôn dạt dạt dào
Ðối đáp bổng trầm reo thánh thót
Gieo vần xuôi ngược giọng thanh tao
Giăng tơ tỷ muội đan thơ mãi
Nhả ngọc các huynh ước ước ao
Ðà Lạt Xuân về mây trắng lắm
Phương trời , viễn xứ mãi nao nao .

Oklahoma City, 17-11-06 TDL

Huệ Thu họa
1
Ðã trót sinh ra phận má đào
Lộc trời cho hưởng cũng dồi dào
Bâng khuâng tơ nhện từng bao mối
Ðòi đoạn ruột tằm biết mấy tao ?
Nghĩ lại khi vui cùng lúc giận
Nào là nay ước với mai ao
Tin lòng ngay thẳng tình chân thật
Giông bão bách tùng vẫn chẳng nao


Bài họa 2

Ngày xưa em đứng tựa song đào
Mưa đổ từng cơn thật dạt dào
Sách đọc ngậm ngùi câu chính khí
Thơ ngâm nguyên vẹn khúc Ly Tao *
Tụi mình thích tới câu ngoài biển
Ông Trạng ưa về tắm dưới ao **
Tiếng hát canh khuya ai hát đó
Vừa nghe lòng đã thấy nôn nao

* Ly Tao tên bài thơ của Khuất Nguyên
** Trạng Trình


Tiếng Lòng Viễn Xứ
gửi bạn Trần Ðình Lộc OK. City

Chưa gặp nhau mà đã cố nhân
Tiếng lòng viễn xứ gửi về thăm
Người trên đất khách vui bao nả
Mình giữa quê xưa sống lặng thầm
Tâm sự đổi trao cùng bạn hữu
Nỗi niềm san sẻ với người thân
Chợ đời xuôi ngược chưa mòn mỏi
Trời cuối Ðông rồi sắp hết năm

Việt Trang
Trà Sơn, Ðà Lạt 24/11/2006
***
Huệ Thu họa

Yêu mình nên phải quý tha nhân
Tuy vắng lâu ngày chẳng viếng thăm
Tôi ở xứ người mà cứ tưởng ...
Kẻ ngồi giữa nước vẫn thương thầm
Bao nhiêu phút trước chưa từng nói
Mấy chục năm xưa vốn đã thân
Ðà Lạt Ca Li tuy cách trở
Vui gì hơn nửa buổi đầu năm

Huệ Thu
Thursday, November 23, 2006 .

HTN họa

Dẫu chưa quen biết cũng thi nhân
Bạn hỏi lòng thành cũng hỏi thăm
Tôi giữa Ca Li buồn lẩm cẩm
Bác trên Ðà Lạt sống âm thầm
Bao nhiêu nợ ấy tuy chưa trả
Một chút duyên này cũng đủ thân
Trái đất nửa vòng xa chẳng cách
Chúc người vui vẻ lúc đầu năm

HTN

ÐÙA TRẦN VẤN LỆ

Tôi Bắc Ca Li anh phía Nam
Thơ không thể bán tại sao làm
Bạc tiền đã biết riêng cần đủ
Của cải đừng nên lại tính tham
Chua ngọt thôi thì đãnh phận quít
Hơn thua không nlẽ cứ đành cam
Mai kia về lại chơi Phan Thiết
Thử kể dùm nhyau chuyện Lão Ðam *

* Lão Tử

Hà Thượng Nhân

Kính gửi Bác Hà Thượng Nhân,

Nghĩ cũng buồn ghê Bắc với Nam
Thăm nhau chẳng được bởi... không làm!
Tiền lương xã hội bù cho giấy
Chữ nghĩa mơ hồ thấy cứ tham!
Tức cảnh sinh tình thơ phải chịu
Mòn nghiên cạn mực bụng đành cam!
Mai kia thân xác hòa tro bụi
Lãng đãng hồn theo bóng Lão Ðam...

TRẦN VẤN LỆ

GỬƯI BẠN LỆ

Hứng lên mới gửi tối hôm qua
Ðã thấy hồi âm . Lệ dó à ?
Mới biết lời thơ còn sảng khoái
Cho hay ông bạn vẫn tài hoa
Ngàn năm bảy bước ghê Tào Thực
Một thoáng trăm câu kém bạn ta
Về đó không tiên thì chẳng tục
Lẽ nào danh sĩ chịu tiêu ma !

Hà Thượng Nhân

THÊM BỨC HỒI ÂM

Thơ tạ tình người gửi tối qua
Sáng nay hay nhỉ, nhận rồi a?
Tưởng đâu lâu lắm lòng chai đá
Mới biết từng giây ý nở hoa!
Thui thủi với bia không với bạn
Lặng lờ theo gió cũng là ta!
Nhiều khi có thấy đời như mộng
Mà mộng trong đời, ta bóng ma!

TRẦN VẤN LỆ

Bến Ðà Giang

Ráng chiều óng ánh nước Ðà Giang
Trên chiếc đò ngang lộng gió ngàn
Cô lái nhìn sông đong nổi nhớ
Chàng trai nghé bến đợi đò sang
Cầm tay chưa nói lời hò hẹn
Ðưa mắt thầm mơ giấc mộng vàng
Người lính qua đò không trở lại
Ðể tình cô lái nặng sầu mang

Việt Trang

Bạch Ðằng Giang

Chiến công hiển hách Bạch Ðằng Giang
Tiếng thét quân Nam bạt núi ngàn
Cọc nhọn nằm sâu chờ giặc tới
Thuyền nan nước nhẹ dụ tàu sang
Uy danh chấn động trời phương bắc
Chiến tích in sâu nét sử vàng
Hưng Ðạo muôn đời dân kính phục
Vần thơ hoài niệm ý mang mang

Huỳnh Sơn

Sóng Nước Trường Giang

Ðìu hiu sóng nước giãi Trường Giang
Vầng nguyệt canh khuya lộng gió ngàn
Ghế bến cô hàng còn đợi bạn
Bên sông khách lạ đã chờ sang
Mái chèo khua sóng đùa trăng bạc
Tiếng hát trên sông nhịp ánh vàng
Ai đó đêm nay sầu diệu vợi
Có nghe tình tự cứ mang mang

Huệ Thu


Xuân
Xuân lại về đây ánh nắng hồng
Ðiểm trang phố núi bạt ngàn thông
Nhẹ nghiêng trước ngõ anh đào nở
Thoảng dịu bên thềm ngọn gió Ðông
Thơm thảo hương thơ vần điệu cũ
Tuỳ duyên ý sống giọt men nồng
Quý thay châu ngọc tình nhân thế
Chúc phúc tri âm mỗi tiếng lòng...

Việt Trang
Ðà Lạỳt Xuân Ðinh Hợi 2007

*
Huệ Thu Họa
Ðà Lạt thôi mưa, nắng rất hồng...
Ðẹp ơi thành phố mướt màu thông!
Làm sao quên được hoa đào nở
Vẫn muốn đi hoài con phố đông!
Cũng muốn có ai khơi ý cũ
Rất mong cùng bạn chuốt men nồng...
Nhắc chơi thơ rượu thời xa lắc
Chẳng biết chừng nao hết nhói lòng!

Huệ Thu

Họa 2

Ðất nước mùa Xuân rực rỡ hồng
Nhớ sao Ðà Lạt những hàng thông
Thêm buồn lúc đó ngồi bên Mỹ
Lại nhớ ngày nào vượt biển Ðông
Dẫu đẹp câu thơ tình bạn thiết
Khi vui chén rươụ rót men nồng
Vẫn còn nghĩ đến người dan khổ
No ấm bao lâu mới thỏa lòng ?

Cảm Ơn Ðất Nước
Cảm ơn Ðất Nước vẫn còn Xuân!
Giữa tháng Hai hoa nở trắng rừng...
Không tuyết đường xa theo với bước
Mà sương lối cũ vẫn bên chân!
Gặp người quen cũ thương chi lạ
Thấy phố phường xưa nói chẳng cùng!
Mới biết xa nhau là đứt ruột
Về thăm một thoáng lại rưng rưng...

Huệ Thu

Họa Việt Trang
Bạn mình ơi hỡi ! Bạn mình ơi !
Ðọc đến khi không lại nghẹn lời
Thân thế lẽ nào mà mục nát
Sắc tài đành lại cũng pha phôi
Tuổi già lìa nước thương cho phận
Sức yếu thời qua nghĩ giận đời
Ông cụ suốt đời vì giáo dục
Mặc cho vàng nát lệ châu rơi ...

Huệ Thu



***
*

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.