(Sau binh biến và hòa bình lập lại tại Việt Nam)
Sau chinh chiến lại biến dần dáng núi
Hồn kiếm cung tung rã rượi trên mây
Cha gục ngã hai phần ba thế kỷ
Di hài chôn không tốn một phân tây
Đây biển cả đã lìa xa máu đảo
Bao nghìn năm chăm chút thịt cha ông
Hương nòi giống nương theo phường gian tặc
Khắc ghi công làm thơm cõi tiên rồng
Trông sông nước đầu đội tang bạch lụa
Nắng Trường Sơn đùa giỡn những thây ma
Ta nép mãi trong lòng khe địch họa
Lúc gươm rơi thời thay thế phai nhòa
Núi sông đứng cong mình nhìn vết chém
Lũ hèn nhân vờ ngủ ở trong mơ
Thân ghẻ lở như vật vờ không biết
Tổ quốc ơi nhẫn nại đến bao giờ
Đêm biển động nghe sóng gào rách lưỡi
Gío im hơi giẫy chết tự hôm nào
Sao không sáng và đang tan rụng xuống
Những bóng vàng không một tiếng xôn xao
Nhìn năm tháng đang rùng mình nhục nhã
Cõi hư vô bia mộ kẻ vong thân
Đống xương trắng trong nấm mồ vô định
Giang sơn vơi gọt máu đã đục dần
Về Bản Giốc cây ngùi thương ứa lệ
Ải Nam Quan tàn tạ dấu chân xưa
Ngựa Phi Khanh đánh thức lòng mê muội
Nuôi nhân tâm hơn một kiếp sống thừa
Công dân hỡi mới được nằm trong cũi
Hả hê chưa vừa ngắm ánh sương rơi
Đời thong thả giữa đêm mù tăm tối
Mặt trời câm nên giá buốt tơi bời
Giữa trùng khơi thuyền ơi ta bám biển
Biến ngọn cờ thành vũ khí tinh vi
Bao dũng khí chỉ dồn lên bánh lái
Mãi say sưa mửa mật chúa yêu vì
Thương nhau khẽ sẽ hở môi răng lạnh
Cánh tay ôm người bạn lớn hương lân
Dần mất nước thân vương giàu cao độ
Cứ rong chơi nơi dã sử tang bần
Qùy bên mẹ nghe ngàn năm tủi nhục
Lũ mắt xanh hành chính trị ngây ngô
Bồ hòn đắng đem pha đường mật ngọt
Rót vào tim làm xương máu xô bồ
Con lạy mẹ đã ra ngoài thiên cổ
Hố bại vong trong lát ngọc lưu ly
Hồn xác mới đang đón chào khổ lụy
Sẽ thiên thu lau lệ ứa xuân thì
Hương hồn mẹ vẫn thơm lừng sử sách
Chạnh lòng đau con khóc một đôi câu
Dâng tất cả sầu nhân tư bản đỏ
Nấm mồ chung Hà Nội phố đương đầu
Nguyễn Càn Tử
27/11/2013