Nov 21, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Thơ Tạ Ký
Tạ Ký * đăng lúc 04:03:09 AM, Oct 28, 2013 * Số lần xem: 2773
Hình ảnh
#1

Video clip ghi những bức ảnh ngày đám cưới của nhà thơ Ta Ký, sinh hoạt đời thường và ảnh trong lễ cải táng nhà thơ do con trai Tạ Thái thực hiện.

 

 

Một Bản Tình Ca

Ta viết bài thơ thương nhớ đầy,
Run run tay ấy nắm tay nầy,
Bao lâu em lạc hồn ta nhỉ?
Ðô thị cười nghiêng mí mắt gầy.

Ta vẫn chờ em héo cả thơ,
Ðèn khuya đêm trắng nẻo tâm tư.
Tóc tơ có kẻ ngàn năm hẹn,
Ai hẹn ngàn năm chuyện tóc tơ?

Vốn đã yêu nên thề trọn kiếp
Những chiều nắng dịu, sớm mai sương...
Nhưng yêu không phải là không biết
Hăm mấy năm rồi vẫn nhiễu nhương.

Mê lối vàng son lạc cả nhau,
Em ơi, má thắm có nguyên màu?
Xa em từ thuở em làm kẻ
Cợt liễu, cười hoa, cửa trước sau!

Hoa có còn tươi sau gió mưa?
Liễu còn xanh dáng liễu ngày xưa?
Nối nhau bằng chút tơ duyên cũ,
Và gửi cho nhau ước mộng thừa.

Bài Thơ Cuối Mùa

(tặng Huy Trâm)

Không vui từ dạo mới quen nhau
Bờ cách xa bờ, ai biết đâu
Em vẫn bình minh đôi mắt ngọc
Còn ta đêm tối phủ từ lâu!

Những buổi xa vời ta đợi thư,
Nửa khuya sực tỉnh, khóc bao giờ?
Có chăng em nhỉ, hay là mộng?
Xin được cười yêu trong giấc mơ.

Em đắp thành cao ngăn cách ta,
Ta ngồi trông mãi giọt mưa sa
Không em, mai mốt còn chi nữa?
Ngày tháng buồn tênh vẫn lướt qua.

Mùa cuối, năm tàn, yêu nữa thôi?
Kìa em, vừa thoáng ánh sao rơi,
Ðợi khi lòng đất đưa tay đón,
Ta sẽ dần quên chuyện đổi dời.

Dáng Xưa

(tặng Bùi Giáng)

Ðể em theo dõi bụi ngàn,
Dáng xưa còn đọng thời gian mắt sầu.
Buồn lên từ thuở bạc đầu,
Ðôi tay vô vọng nguyện cầu dáng xưa.

Nụ Lửa

Nắng đổ trên cành nghiêng ngửa,
Gió ca điệp khúc hiền hòa
Hiện giữa trời xanh nụ lửa,
Hè về đỏ rực muôn hoa.

Nhớ ai môi rụng chật đường?
Bước trên ngàn môi nhạt thắm,
Bàn chân hình như đẹp lắm
Mắt bồ câu rộn tình thương.

Trên cành lửa bừng sức sống,
Vài em không hiểu sao cười?
Ngày nào mộng đời thôi mộng,
Biết còn ép cánh hoa tươi?

Nghiêng nghiêng nón lá qua cầu,
Gió lùa đôi chân khép nép,
Chừ hoa nở đầy xứ đẹp,
Sắc hương còn được bao lâu?

Ðoạn Trường Gợi Lại

Bước chân nào nặng phù du
Ngón tay nào thắt sầu tư trói hồn.
Cô đơn rồi vẫn cô đơn,
Bốn mươi thu đó đòi cơn đoạn trường.

Sông xa bãi cát vàng hanh,
Ðìu hiu bến vắng, mong manh sương chiều.
Mười lăm năm giấc mộng vèo,
Bốn dây nhỏ máu xuôi theo Tiền Ðường.

Từ em lần lữa lầu xanh,
Cuộc say đầy tháng, tàn canh, vẫn thừa.
Chừ đây bên cạnh người xưa,
Nửa đêm tái ngộ nghe mưa cuối trời.

Mà thôi, đàn kiếm giang hồ,
Trở về cát bụi, cơ đồ ngả nghiêng.
Say đến khóc, cười như điên,
Ngàn xưa đọng lại một thiên não người!

Sơ Nguyện

(cho Tuyết Hồng)

Hay là tôi đến thăm em?
Chiều không mưa, trăng chưa ngả bên thềm
Ðường nhân thế lối đi về Vĩnh Viễn.
Tôi chín chắn như thủy thủ già vượt biển

Ðọc mây sao tìm hướng của phong ba
Mùa lỡ xuân mà ngày cũng sắp tà,
Nên do dự khi mang buồn đến biếu.
Người con gái thường vô tình chẳng hiểu

Kẻ thương mình thức trọn giấc chiêm bao.
Ba mươi tuổi rồi biết nói làm sao,
Lòng luyến mộ lẫn ít nhiều chua chát.
Trời hôm nay vài gợn mây tím nhạt.

Hay là tôi đến thăm em?
Thương là thương, dù đêm trắng cả đêm
Vẫn thức chép những vần thơ gửi tặng.
Lòng chúng ta hẳn nhiều phen cay đắng,

Ðường em đi hoa đẹp nở bao lần?
(Những đóa hoa tình của một thời xuân)
Cũng buồn thật nếu nhìn nhau đắm đuối,
Cũng chán thật nếu lòng kia tiếp nối,

Và yêu đương thành những chiếc hôn nồng,
Giấc chiêm bao gờn gợn những đường cong.

Hay là tôi đến...?
Dòng mắt em xanh,
Mong manh mong manh
Nửa chiều sơ nguyện.

Tạ Ký



Xin Thật Im

Thật im thật im nghe kìa em đêm cạn,
Trắng dờn sương mà lạnh thấu tâm can.
Miệng cười ư ? sao lệ vẫn đôi hàng ?
Hứa hẹn hão không buộc lời gió lại.
Tay đã giao tình việc đời oan trái,
Hay là ngu,là dại, rất là điên !
Em dẫn tôi qua nhiều xứ ưu phiền,
Chim gãy cánh, sao rơi, hoa héo rụng !
Và mắt tôi khi không còn mơ mộng,
Và hồn tôi khi không hát thơ yêu,
Vốn tài hoa nên tình cũng rất kiêu,
Chọn lựa quá nên tôi nhầm đến chết !
Đời gian ngoa mà mình không quỉ quyệt
Nên đành thua cho đến trắng hai tay !
Trách gì ai đường nghĩa địa buồn thay !
Xe dẫn xác lắc lư từng vó ngựa…
Xin thật im, thật im, im thêm chút nữa.
Ồ vô duyên đừng vờ thế em ơi !
Kìa xem trăng ngả ngửa đã lâu rồi,
Chim vỡ cổ vì cất cao giọng quá !
Bởi tin lắm nên không ngờ dối trá,
Bởi miệng hoa còn biết gửi hôn yêu,
Ai dựng bình minh bằng ánh nắng chiều,
Và sao rụng chứ không phải là hoa nở,
Cửa lòng đóng, cửa mồ kia sắp mở,
Xin im giùm, thật im nữa em ơi !
Đừng có thời gian em đã chẳng xa tôi

Tạ Ký



Từ hội đạp thanh


I.
Một vó câu từ Hội Đạp thanh
Làm đau luôn cả khách biên đình
Bên cầu tơ liễu duyên e ấp
Giữa chốn ba quân nhạc rập rình
Vường Thuý mở ra trang lệ sử
Châu Thai khép lại chuyện u tình
Bình rơi trâm gãy còn chi nữa
Vời bãi sông Tiền nấm cỏ xanh

II.
Ai hay ý cỏ gợi nên duyên
Một chút hoài xuân tội đỗ quyên
Hồng phấn khó ngăn cơn gió loạn
Thiên hương đành để mảnh trăng nghiêng
Giọt châu bên mộ khơi dòng hận
Chén rượu trong quân đọng giọt phiền
Mấy kiếp danh hoa thành kỹ nữ
Đoạn trường đâu vẳng tiếng Thanh Hiên

Nguồn: Tạ Ký - Sầu ở lại, Quế Sơn, Võ Tánh xuất bản lần thứ hai vào cuối xuân Tân Hợi (1971) ba ngàn bản in trên giấy Bạch Tuyết, năm mươi bản in trên giấy Thanh Thảo. Giấy phép số 1316 BTT.


Lời Ca Xuân Cho Người Già


Hát lên một khúc xuân xanh
Niềm đau còn lại trên vành môi em
Từ xa đôi cánh tay mềm
Lời ru đại bác từng đêm vọng về

Hát lên một khúc xuân tình
Dáng yêu từ thưở phiêu linh cõi nào
Tả tơi mấy cánh hoa đào
Nhìn qua khói thuốc trăng sao võ vàng

Hát lên một khúc xuân sầu
Đoá lê trắng nõn mái đầu hoa râm
Hỏa châu lơ lững trăng rằm
Lắng nghe từng bước tháng năm xa dần

Hát lên một khúc xuân già
Phiêu bồng nếp trán la đà dấu chân
Buồn cho xuân lại sắp tàn
Đầy trong ánh mắt muôn vàn nhớ thương.



Xuân về thương nhớ với ai đây?
tặng Trương Đình Ngữ

Tết đến rồi đây, xuân đến đây
Xuân xuân, tết tết được bao ngày?
Cười nghiêng núi thẳm, xuân gian khổ
Khóc đứng quê xa tết dạn dày
Có những con người không biết tết
Cầm bằng năm tháng một cơn say
Có những con người không biết chết
Hẹn cùng trời đất một ngày mai
Có những con người không nói hết
Căm căm thế sự nhíu đôi mày!

Tết đến, xuân về băm mấy bận
Giang hồ ta vẫn trắng đôi tay
Lòng riêng nào biết xuân hay tết
Tóc đã pha sương kể những ngày
Câu chuyện tâm tình không tỏ được
Hoa đào hàng xóm lả lơi bay...
Xót thương thân thế toàn dang dở
Khói thuốc làm cay đôi mắt cay!
Chợt thấy bên hiên hoa lại nở
Và xuân lại đến ở đâu đây

Nhưng hoa đã tỏ đường ong bướm
Xuân vẫn còn xuân với đọa đày
Xuân vẫn còn xuân trong máu lửa
Còn xuân nên vẫn trắng đôi tay!
Nhấm mứt gừng suông ba bữa tết
Giở chồng thư cũ mấy năm nay...
Đâu đây nhạc rót mừng xuân mới
Không hiểu thương ai nước mắt đầy!
Nhà trống tha hồ mơ mộng đến
Tiền đâu mua lấy nửa cơn say?

Thơ chẳng ai yêu, rồi cũng vẫn
Đêm đêm nằm tính chuyện tương lai
Cố tri dăm đứa nghèo xơ xác
Ăn chực nằm chờ khắp đó đây
Tán gẫu, cười suông, ngâm lạc giọng:
"Sòng đời thua nhẵn cả thơ ngây"
Thuốc chưa hết điếu mà cay mắt
Tình chủng muôn đời vẫn đắng cay!
Xuân bỗng tưng bừng trên má thắm
Xuân về thương nhớ với ai đây?

Tạ Ký

ANH CHO EM MÙA XUÂN

tặng Phạm Công Thiện

Mỗi đêm một gói thuốc
Hút nhiều nứt cả môi
Nỗi buồn không nói được
Nỗi buồn ăn vào tôi

Trời mùa đông rừng núi
Đời mùa đông vô cùng!
Bánh xe nào tung bụi
Nhịp chim nào đã ngưng

"Anh cho em mùa xuân"
Giọng ca buồn quá sức!
Cô gái đầu cúi gục:
"Anh cho em mùa xuân"

Mớ tóc xanh đã bạc
Mớ môi hồng đã phai
Anh cho em gió lạc
Anh cho em mưa dài!

Trời mùa đông rừng núi
Đời mùa đông vô cùng!
Hút thuốc trong bóng tối
Khói có bay lên không?


TRUNG PHƯỚC ƠI
tặng bà con...

Trung Phước ơi, sông sâu dài uốn khúc
Tình cheo leo cao vút một con đèo
Núi Chèo Bẻo vươn mình trong khói đục
Hòn Cà Tang thương nhớ vọng tình theo

Đây đồng Chợ không còn vang nhịp bước
Và đồng Quan, đồng Vú chắc tiêu điều!
Lúa vàng ơi, lúa vàng bao năm trước
Rộc cây Bòng bờ trổ mạch cô liêu

Cau xanh lắm, cau với người thân thiết
Bắp non non, người đợi bắp vàng bao
Lụa óng ánh tay ngà thoăn thoắt dệt...
Đời không dài hơn một giấc chiêm bao!

Làng chết lặng, lều xác xơ dăm túp
Người tha hương còn mất chẳng tin về
Con lạc mẹ, bao đêm chồng khóc vợ
Măng bẻ rồi, tre không kín niềm quê!

Chín năm chẵn máu chưa hề ngớt chảy
Chim không ca, bắp cũng chẳng vàng bao
Khung cửi lạnh, tay ngà đang ấp mộ
Hẹn tương phùng trong một giấc chiêm bao

Mùa hy vọng thắp đôi hàng nến đỏ
Chép bài thơ thương nhớ giữa kinh thành
Ôi yếu đuối một linh hồn nho nhỏ
Chỉ mong ngày nắng ấm ngọn cau xanh

THU

Bỗng dưng không hẹn mà thu tới
Sông: một dòng thu chảy lặng lờ
Lá úa: chút lòng ai khắc khoải
Tòng ai chẳng rụng với mưa thu!

Cặp mắt thu kia còn lạnh lạnh
Môi thu nhà ấy nhạt màu son
Hồn thu vương vấn theo đôi cánh
Áo trắng mùa thu nắng héo hon

Trên lớp thành xưa rêu phủ đá
Nhạc buồn còn đọng giọt mưa thu
Phòng khuê phấn nhạt, hoa tàn tạ
Mà bóng tình quân vẫn mịt mù

Người đẹp thu về tan ước mơ
Thiên thu còn lại những vần thơ
"Hàn y xứ xứ thôi đao xích..."
Riêng một lòng đây chịu hững hờ

Nguồn: Tạ Ký, Sầu ở lại, Quế Sơn-Võ Tánh xuất bản, 1971



 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.