Tôi về đây với thôn Bùi
Sau khi đã nếm đ ủ mùi đắng cay
Thôn Bùi quê của tôi đây
Bờ tre trước ngõ hàng cây ven làng
Đôi bờ một giải trường giang
Đường ra làng Chọi, đường sang thôn Đào
Một cùng đất rộng trời cao
Xa quê tôi vẫn tự hào về quê
Với câu giấy rách giữ lề
Thuỷ chung vẹn một lời thề sắt son
Giờ đây ai mất ai còn
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn chẳng phai
Chín năm chinh chiến kéo dài
Ra đi có những chàng trai không về
Họ Trần họ Nguyễn họ Lê
Sử ghi rõ nét bìa đề phân minh
Vẫn còn đây một mái đình
Nét vàng thượng đẳng tối linh chưa mờ
Vẫn còn đây những trang thơ
Bến sông năm ấy ai chờ ai mong
Vẫn còn đây giải bãi Bòng
Với câu huyền thoại con rồng gãy đuôi
Vẫn còn đây bãi con Dơi
Với bao kỷ niệm của thời chăn trâu
V ẫn còn gò Thại bãi dâu
Lá Cờ, chuôm Lấp, đỗi Đầu, gia đôi
Ăn năn thì sự đã rồi
Mấy ai hiểu được lòng tôi lúc này
Thôn Bùi quê của tôi đây
Nhớ sao nhớ mãi những ngày xa xưa.
Lê Văn Thục