Nov 21, 2024

Tập thơ

Sầu Ở Lại
Tạ Ký * đăng lúc 09:26:10 PM, Aug 02, 2020 * Số lần xem: 2247
Hình ảnh
#1
#2

                 * đăng lúc 01:42:08 PM, Nov 28, 2010 * Số lần xem: 1333


 


         


                                         Thủ bút Tạ Ký

"Tạ Ký có riêng một hướng đi đặc biệt với một bản sắc đặc biệt Tạ Ký nên thơ Tạ Ký sung mãn và tiêu biểu rõ rệt cho tâm trạng thanh niên thời 1953 – thế hệ lớn lên từ 1945. Tạ Ký hiện diện như một nhà thơ của đau xót, trữ tình. Thơ Tạ Ký là thơ của tâm hồn phương Đông, của khắc khoải êm đềm mang theo phong vị của dân ca cùng với cơn say đau thương của khách phong lưu…"
    (Cao Thế Dung – “Văn học hiện đại”)

              "Tình đi mau, sầu ở lại lâu dài"
                                            Huy Cận

          
                Đoạn trường gợi lại

                Bước chân nào nặng phù du,
                Ngón tay nào thắt sầu tư trói hồn.
                Cô đơn rồi vẫn cô đơn,
                Bốn mươi thu đó đòi cơn đoạn trường.

                Sông xa bãi cát vàng hanh,
                Đìu hiu bến vắng, mong manh sương chiều.
                Mười lăm năm giấc mộng vèo,
                Bốn dây nhỏ máu xuôi theo Tiền Đường.

                Từ em lần lữa lầu xanh,
                Cuộc say đầy tháng, tàn canh, vẫn thừa.
                Chừ đây bên cạnh người xưa,
                Nửa đêm tái ngộ nghe mưa cuối trời.

                Mà thôi, đàn kiếm giang hồ,
                Trở về cát bụi, cơ đồ ngả nghiêng.
                Say đến khóc, cười như điên,
                Ngàn xưa đọng lại một thiên não người!


                Buồn như

                Buồn như ly rượu cạn,
                Không còn rượu cho say.
                Buồn như ly rượu đầy,
                Không còn một người bạn.

                Buồn như đêm khuya vắng,
                Qua cửa sổ trông trăng.
                Buồn như em nói rằng:
                Nhớ anh từng đêm trắng.

                Buồn như yêu không được
                Dù người yêu có thừa.
                Buồn như mối tình xưa
                Chỉ còn dòng lưu bút.

                Buồn như buồn như thế,
                Buồn như một kiếp người.
                Đây cõi lòng quạnh quẽ
                Buồn như đóa hoa rơi!

                (Tặng Tôn Thất Trung Nghĩa)


                Thế hệ bốn lăm

                Chúng tôi:
                Những kẻ sinh ra chưa biết nụ cười,
                Đã thầm khóc trong bao năm khói lửa.
                Mười tám tuổi, vải thô thay nhung lụa,
                Giày vỏ xe hơi mòn gót liên khu,
                Một dải miền Trung rừng rậm, sương mờ,
                Vui kháng chiến, tình non sông muối mặn.
                Chúng tôi lớn trong tiếng rền lựu đạn,
                Ba-lô da nặng trĩu cả vai gầy.
                Những bà mẹ già run rẩy đôi tay,
                Rót từng bát nước chè trưa nắng gắt:
                "Lũ chúng nó mới công đồn giết giặc".
                Chúng tôi:
                Thế hệ bốn lăm
                Vui chưa bao nhiêu nhiều lúc khóc thầm
                Một phần tư thế kỷ,
                Lừa lọc, gian ngoa, một bầy ác quỷ,
                Tuổi thanh xuân tàn như một giấc mơ!
                Hoảng hốt, điên cuồng, nhẫn nhục, bơ vơ,
                Nắm tay nhỏ đưa lên trời phản đối,
                Và tự hỏi mình: mình làm gì nên tội?
                Bốn lăm! Bốn lăm!
                Tiếng vọng xa xưa, nắng cháy, mưa dầm,
                Lòng Đất Mẹ lại một phen chua xót!
                Chúng tôi yêu núi Ba Vì chót vót,
                Sông Cửu Long cuồn cuộn chảy ra khơi,
                "Quê hương mình nghèo lắm ai ơi!
                Mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn".
                Thời gian qua đã ba chục mùa xuân,
                Trai mười tám tóc ngả màu sương gió,
                Những đêm đô thành men cay mắt đỏ,
                Nhìn trong ly bỗng thấy bóng mình xưa.
                Gác trọ buồn thiu nằm khểnh nghe mưa,
                Xót thân thế, nhớ từng thằng bạn học.
                Ngâm thơ người xưa đau mình cô độc,
                Rồi áo cơm thay thế chuyện giang hồ,
                Đôi lúc buồn tình làm một bài thơ!
                Bốn lăm! Bốn lăm!
                Những kẻ ra đi, những kẻ đang nằm,
                Những kẻ chết, những kẻ còn vất vưởng
                Chúng ta làm gì?
                Thuyền con trong cơn gió chướng!

                (Tặng Nguyễn Liệu)


                Điệu buồn xứ núi

                Cao nguyên buồn rũ sương chiều,
                Gió e ấp gió, cây đìu hiu cây.
                Người lên đày xứ xa này,
                Ngoảnh đi đô thị còn say dặm về.
                Càng lên càng lạnh bốn bề,
                Nào đâu luân vũ đêm hè năm xưa?

                Giữa trưa sao nắng chẳng về,
                Càng say khói thuốc, càng tê môi sầu.
                Ga bên vắng tiếng còi tàu,
                Phải đây sa mạc pha màu thiên thanh?
                Không ai tiễn buổi lâm hành,
                Ba mươi mấy tuổi trơ vành mắt sâu!

                (Tặng Thanh Trúc)


                Sơ nguyện

                Hay là tôi đến thăm em?
                Chiều không mưa, trăng chưa ngả bên thềm,
                Đường nhân thế lối đi về Vĩnh Viễn.
                Tôi chín chắn như thủy thủ già vượt biển
                Đọc mây sao tìm hướng của phong ba.
                Mùa lỡ xuân mà ngày cũng sắp tà,
                Nên do dự khi mang buồn đến biếu.
                Người con gái thường vô tình chẳng hiểu
                Kẻ thương mình thức trọn giấc chiêm bao.
                Ba mươi tuổi rồi biết nói làm sao,
                Lòng luyến mộ lẫn ít nhiều chua chát.
                Trời hôm nay vài gợn mây tím nhạt.
                Hay là tôi đến thăm em?
                Thương là thương, dù đêm trắng cả đêm
                Vẫn thức chép những vần thơ gửi tặng.
                Lòng chúng ta hẳn nhiều phen cay đắng,
                Đường em đi hoa đẹp nở bao lần?
                (Những đoá hoa tình của một thời xuân)
                Cũng buồn thật nếu nhìn nhau đắm đuối,
                Cũng chán thật nếu lòng kia tiếp nối,
                Và yêu đương thành những chiếc hôn nồng,
                Giấc chiêm bao gờn gợn những đường cong.
                Hay là tôi đến…?
                Dòng mắt em xanh,
                Mong manh mong manh,
                Nửa chiều sơ nguyện.

                (cho Tuyết Hồng)


                Anh cho em mùa xuân

                Mỗi đêm một gói thuốc,
                Hút nhiều nứt cả môi,
                Nỗi buồn không nói được,
                Nỗi buồn ăn vào tôi.

                Trời mùa đông rừng núi,
                Đời mùa đông vô cùng!
                Bánh xe nào tung bụi,
                Nhịp chim nào đã ngưng

                "Anh cho em mùa xuân"
                Giọng ca buồn quá sức!
                Cô gái đầu cúi gục:
                "Anh cho em mùa xuân".

                Mớ tóc xanh đã bạc,
                Mớ môi hồng đã phai,
                Anh cho em gió lạc,
                Anh cho em mưa dài!

                Trời mùa đông rừng núi,
                Đời mùa đông vô cùng!
                Hút thuốc trong bóng tối,
                Khói có bay lên không?

                (Tặng Phạm Công Thiện)


                Xin

                Chỉ xin một nửa miệng cười,
                Chỉ xin một phút bên người yêu thương,
                Chỉ xin một chút dư hương,
                Gọi làm duyên suốt nẻo đường viễn du.
                Cố nhân, thôi đã tạ từ,
                Dăm năm đấy nhỉ, thực hư thế nào?
                Má còn làm thẹn hoa đào?
                Mắt còn làm nhạt ngàn sao trên trời?
                Tóc còn xanh thuở đôi mươi?
                Lòng còn vui thuở hoa cười ước mơ?

                Riêng đây từ lạc thế cờ,
                Đắng cay cười cợt, ngẩn ngơ khóc thầm!
                Trang tình sử, chuyện tri âm,
                Khổ đau ai thấu được tâm sự này!
                Phong yên từ độ những ngày…
                Hậu đình hoa chẳng chau mày thế nhân.
                Đỉnh đồng chưa vững ba chân,
                Hai bờ cùng nổi phong trần cả hai!
                Mắt sâu trắng những đêm dài,
                Xin cho chút mộng để cài lên mi.
                Ngày mai, thôi tính làm chi!

                (Tặng N.T. Lê Tấn Lộc)


                Chuyện buồn

                Rồi những chuyện thần tiên bên xó bếp
                Chẳng làm mê lứa tuổi đã ba mươi
                Thầm ước ao thay đổi một chân trời,
                Không thắp nến để tưởng rằng ánh sáng.
                Quỳ mỏi gối nguyện cầu về Dĩ vãng,
                Thuở xa nào em gái nụ mười lăm,
                Giấc tiền thân sánh phượng một đêm rằm,
                Xếp tình sử, gấp tay ngà làm gối.
                Tuy thân thiết mà không hề tội lỗi,
                Yêu say mê chẳng tính chuyện vuông tròn,
                Bởi vì yêu là trốn bớt cô đơn,
                Mà trói buộc làm phiền nhau biết mấy!
                Chàng trai trẻ mơ phượng hoàng sẽ gáy,
                Thời hoàng kim cửa mở suốt năm canh,
                Có vị vua từ trong đám dân lành
                Trốn không được đành lên ngôi cửu ngũ,
                Luật pháp bỏ, dẹp luôn oai cuồng vũ,
                Giếng đào đi, ruộng cày lấy mà ăn.
                Nhưng buồn thay là những việc trên trần,
                Thế Chiến quốc sao bày ra lắm thế?

                Có kẻ yêu nhau vội vàng quá nhẽ,
                Trao tờ thư, để ngỏ cửa khuê phòng,
                Mà ái tình bốn vó ngựa truy phong!
                Lứa tuổi ba mươi đời chưa vui mấy,
                Buồn thương dạt dào cười mà lệ chảy:
                Chuyện tài hoa người lớn chẳng thèm nghe,
                Chuyện thần tiên con trẻ chẳng say mê,
                Nên chuyện buồn nước mắt ngập tràn mi.


                Thêm buồn

                Tôi sẽ chết dễ dàng hơn đã sống,
                Mắt không buồn vì nhắm đến muôn thu.
                Con chim nào xanh, giấc mộng nào hư,
                Lời bay bướm lặng dần vào dĩ vãng,
                Ba mươi đến khỏi lo tiền cơm tháng!
                Cô mỉm cười, cô có biết gì đâu!
                Tôi từng nghe chó sủa suốt đêm thâu,
                Và chim hót suốt mùa đông lạnh lẽo,
                Ôi con chim hồng từng bay lạc nẻo
                Đường trái tim hun hút thời gian.

                Thuở xưa kia người ấy đẹp tuyệt trần,
                Cao nguyên ngực, Thái Bình Dương mắt biếc,
                Anh đào môi, tóc trường giang quấn riết
                Tháp da ngà chưa một bóng du lang.
                Tôi tới bên ai lời nói ngập ngừng…
                Ốc đảo chập chờn giữa trưa sa mạc,
                Gót ngọc quay đi, một người chết khát!
                Thuở xưa kia thời mười tám, hai mươi,
                Có chàng trai cười vẫn nở trên môi,
                Tin tưởng lắm chuyện trên trời dưới đất,
                Nhân Ái, Công Bình, Yêu Đương, Bất Khuất
                Viết chữ hoa trong óc trẻ mười lăm!
                Khi ba mươi biết được chuyện xưa lầm
                Thì đau khổ đã hằn trên trán nhỏ,
                Thì uất hận vạch trời nhưng chẳng tỏ,
                Rồi cô đơn như một kẻ chăn cừu
                Trên đồi cao nhìn tinh tú luân lưu.
                Tôi hốt hoảng như một người phạm tội,
                Tôi muốn chạy nhưng mà đường nghẽn lối,
                Chúa thì xa, Phật cao vút từng không,
                Phật tại tâm nhưng tâm đã bềnh bồng,
                Tiếng chuông Chúa không ru hồn kẻ khổ
                (Một chiếc linh hồn mang mang thiên cổ)
                Tôi tới bên em quỳ xuống nguyện cầu,
                Em đẹp vô vàn như hạt trân châu,
                Ai yêu mến mà không hề nói quá!
                Nhưng than ôi em không là tượng đá
                Đội thời gian nhìn kẻ thế nhân qua,
                Tôi làm thơ để mang tiếng tài hoa,
                Mà vần điệu chỉ là châu ngọc hão!

                Thương vớ vẩn tự mình gây gió bão,
                Trách vu vơ mà chẳng trách mình ngu,
                Thời loạn ly khởi sự tự bao giờ!
                Tôi sẽ chết vô duyên như đã sống,
                Đất nghĩa trang có chắc chi còn rộng,
                Không biết nằm đầu sẽ hướng phương nào?
                Nghĩ thêm buồn cho câu chuyện mai sau.

                (Tặng Lê Khắc Lý)


                Hoài

                Viết một bài thơ buồn nữa đây,
                Đêm đêm nằm đếm đóm sao gầy,
                Chao ôi ba chục năm trời nhỉ,
                Mà vẫn còn mơ nguyệt mái Tây!
                Từ thuở hai mươi lòng cứ tưởng
                Ngàn năm tay đẹp vẫn trong tay.
                Gió đâu bỗng đổi chiều xoay hướng,
                Tình ở đầu môi, ở cuối mày!
                Một giấc hoàng hoa chưa chắc tỉnh,
                Nửa ly hoan ngộ lấy gì say,
                Từng phen đất lạ thương thân thế,
                Những trận cười như thoảng gió bay.
                Khúc Phượng còn vang thề ước đó,
                Lời hoa đành bặt ái ân này,
                Hoa tàn, ước hão, thề suông vậy.
                Bóng dáng thuyền quyên vẫn nước mây.
                Tuổi trẻ đã đành khờ khạo quá,
                Ái tình đâu đến kẻ thơ ngây!
                Thời hai mươi ấy xa lăng lắc,
                Khói lửa còn cay đôi mắt cay.

                Chạnh chút niềm riêng ai oán tí,
                Thương mà không nắm trọn bàn tay.
                Tóc ai xanh phủ cù lao gối,
                Phấn bướm bay đầy giấc bướm bay.
                Còn hỏi: "Quên em rồi chứ nhỉ?"
                "Quên rồi qua chén rượu không say,
                Quên rồi qua lớp vàng son ấy,
                Mi mắt thời gian khép lại ngay".
                Tay ngọc nâng niu lầu ảo mộng,
                Bao nhiêu người ngọc đã chuyên tay!

                Dòng thơ lưu niệm dăm năm trước,
                Tình cũ còn thơm hương Liễu trai.
                Từ dạo tay không mơ nghiệp lớn,
                Sử kinh qua một tiếng than dài!
                Trường thành vạn dặm rêu xanh đá,
                Thắng những ai mà bại những ai?
                Đình trưởng một phen trời ngó lại,
                Múa gươm trên mộ kẻ anh tài!
                Hỡi ơi những chuyện ngàn xưa ấy
                Chép miệng mà nghe thấm đắng cay!

                "Kỷ độ long tuyền…" ngâm lạc giọng,
                Mà non sông vẫn khói mù bay.
                Ai mài kiếm rỉ, ai nâng chén?
                Cửa sổ chiều chiều mây trắng bay.


                Một mình

                Nằm suông nghe gió lay rèm cửa,
                Ba chục năm tròn, hai cánh tay
                Buông xuống từ khi cười gượng gạo,
                Má sầu lất phất hạt mưa bay.

                Trang sách, trang tình: mới nửa trang,
                Cớ sao lụt cả một trời trăng?
                Bể Nam chim chẳng theo chiều gió,
                Nhịp sóng trùng dương vẫn thở than.

                Ôi hoa hàm tiếu, nụ sơ khai,
                Một trận cuồng phong hoa tả tơi!
                Những nụ môi hồng chưa kịp hé,
                Vài giây hạnh ngộ đã qua rồi!

                Bất tri tam bách… ngàn năm nữa
                Tiếng thở than còn nguyên thở than!
                Một bước chân người qua trước cửa,
                Rồi xa, xa mãi chẳng dư vang.

                (Tặng Lê Vinh Thiều)


                Lại một bài thơ tâm tình

                Lại một bài thơ tâm tình
                Của người ba mươi tuổi chẵn,
                Ai lại than dài, thở vắn,
                Đau thì ngậm miệng làm thinh!

                Từ khi sông núi ôm sầu,
                Dân lành đành thân trâu ngựa!
                Từ khi sông núi binh lửa,
                Mấy người đục nước buông câu?

                Ở đâu cỏ không dám mọc,
                Nghênh ngang một lũ gian tà?
                Ở đâu dân không dám khóc,
                Tuy rằng đau thấu thịt da!

                Mười năm mắt chưa ráo lệ,
                Đầu tang nghiêng cạnh đầu tang,
                Mười năm đàn con lạc mẹ,
                Lòng nào mơ chuyện cao sang.

                Ở đây ngàn hoa cứ nở,
                Ngàn môi nhắp rượu ân tình,
                Bên kia ngàn môi nức nở,
                Ngàn hoa nhạt hết hương trinh.

                Thế hệ những người đã khóc
                Đứng lên góp một nụ cười,
                Góp một cánh tay gân guốc,
                Cho đời chỉ chớm đôi mươi.

                Lại một bài thơ tâm tình
                Của người ba mươi tuổi chẵn,
                Ai lại than dài, thở vắn,
                Dù trăm, dù vạn bất bình…

                (Tặng Lê Sử)


                Viết trang tình sử

                Ai về xứ mộng, xứ mơ,
                Cho tôi gởi ít vần thơ tặng nàng:
                Sông Hương lắm chuyến đò ngang,
                Chờ anh em nhé, đừng sang một mình.
                Chờ anh kể chuyện tâm tình:
                Từ anh theo đuổi những hình phù vân…
                Thôi em, đã lỡ một lần,
                Mấy năm đau khổ đã dần vơi vơi,
                Nghĩ thương kẻ ấy sai lời,
                Nghĩ thương em những mong đời anh nên.

                Xa xôi nhiều lúc anh quên
                Rằng em gái vẫn chong đèn đọc thơ,
                Vẫn cầm duyên để đợi chờ,
                Vẫn trông phượng đỏ hai bờ Hương Giang.
                Chiều lên huyền hoặc bướm vàng,
                Em như công chúa mơ chàng Thám hoa.
                Không, em tôi còn mẹ già,
                Còn đàn em dại, cửa nhà cậy trông.
                Có ai nhắc chuyện lấy chồng,
                Thì em đôi má ửng hồng thêm duyên.

                Giận mình chưa đạt lời nguyền,
                Anh không mong được chung thuyền ấy đâu.
                Khi mô người bỏ cau trầu,
                Cho anh biết để ủ sầu lên men,
                Để anh vặn nhỏ ngọn đèn,
                Viết trang tình sử cùng tên một người.

                (Tặng Thế Viên)


                Thì trang tình sử…

                Có người thường hỏi thăm tôi
                Viết trang tình sử tới hồi chót chưa?
                Có trăng vàng ngập phên thưa?
                Có đêm chăn gối nghe mưa ngoài trời?
                Thưa rằng: Không viết nữa rồi,
                Một trăm câu chuyện trên đời giống nhau!
                Ai làm cho tóc bạc đầu?
                Cho câu kỳ ngộ thành câu giã từ?
                Đã đành là việc riêng tư,
                Đã đành là để tờ thư võ vàng,
                Đã đành lắm chuyến đò ngang,
                Sông sâu khá dễ… nên sang một mình.
                Làm trai mơ khúc Hậu đình,
                Trách chi thương nữ mang tình bán rao!
                Đời đếm vàng đọ yêu đào,
                Cho nên son phấn dự vào gió sương.
                Góp tài hoa dựng đoạn trường,
                Ba trăm năm nữa ai thương chúng mình?
                Nói chi chuyện nhục cùng vinh,
                Giai nhân thất thểu, thư sinh thẫn thờ.

                Chẳng thà liều một thế cờ,
                Đem thân trai đổi những giờ thịnh suy,
                Chẳng thà liều một chuyến đi,
                Để đôi người bạn chờ khi trở về.
                Còn hơn nhìn mãi vết xe,
                Còn hơn nhớ mãi trăng thề năm nao?
                Còn hơn cháo múc tiền trao,
                Tóc xanh bạc tóc, môi đào héo môi.
                Chong đèn khuya viết chuyện đời,
                Tình xưa sử nến hỡi ơi còn gì!

                Mười lăm năm: một Kiều nhi,
                Ba mươi năm hỏi làm chi bây giờ?
                Tâm tình: lỗi một đường tơ,
                Thế tình: loạn giữa hai bờ lợi danh,
                Nhân tình: khi rách, khi lành,
                Thì trang tình sử lại đành dở dang.


                Tình xưa sử nến

                Hoang sơ tím áo nữ kiều,
                Ngọt môi mùa loạn ngàn xiêu gió thành.
                Mộng vừa rụng ngọc Oanh Oanh,
                Nửa đêm cùng nửa tuổi xanh dâng chàng.
                Tình xưa sử nến dăm hàng,
                Gối hai thứ tóc, tay choàng tâm tư.
                Sơ giao, tiết tấu, tờ thư:
                Chữ Chân cùng với chữ Hư hẹn hò:
                Rằng em người xứ Long Hồ,
                Rằng nhà em ở bên bờ Tiền Giang…

                Bỗng dưng không tiếng oanh vàng,
                Mà sao giấc mộng yêu nàng bỗng dưng…
                Thương thương huyền hoặc, nửa chừng,
                Bóng gầy chiếm hết một vùng không gian.


                Niềm bể dâu này

                Ta viết bài thơ thương nhớ đây,
                Run run tay ấy nắm tay này,
                Bao lâu em lạc hồn ta nhỉ?
                Đô thị cười nghiêng mí mắt gầy.

                Ta vẫn chờ em héo cả thơ,
                Đèn khuya đêm trắng nẻo tương tư.
                Tóc tơ có kẻ ngàn năm hẹn,
                Ai hẹn ngàn năm chuyện tóc tơ?

                Từ thuở quen nhau, rồi cách biệt,
                Lòng nghe còn nặng chuyện tang thương,
                Mà dâu bể dậy từ chinh chiến,
                Từ thuở trên đầu tóc điểm sương.

                Mê lối vàng son, lạc những đâu?
                Em ơi! Má thắm có nguyên màu?
                Bên hiên Lãm Thúy câu tình tự,
                Niềm bể dâu này tiếp nối nhau.

                (Tặng Vũ Thược)


                Xin thật im

                Thật im, thật im, nghe kìa em đêm cạn,
                Trắng dờn sương mà lạnh thấu tâm can.
                Miệng cười ư? Sao lệ vẫn đôi hàng?
                Hứa hẹn hão! Không buộc lời gió lại.
                Tay đã giao tình, việc đời oan trái,
                Hay là ngu, là dại, là rất điên!
                Em dẫn tôi qua nhiều xứ ưu phiền,
                Chim gãy cánh, sao rơi, hoa héo rụng!
                Và mắt tôi khi không còn mơ mộng,
                Và hồn tôi không hát thơ yêu,
                Vốn tài hoa nên tình cũng rất kiêu,
                Chọn lựa quá nên tôi nhầm đến chết!
                Đời gian ngoa mà mình không quỷ quyệt
                Nên đành thua cho đến trắng hai tay!
                Trách gì ai đường nghĩa địa buồn thay!
                Xe dẫn xác lắc lư từng vó ngựa…
                Xin thật im, thật im, im thêm chút nữa.
                Ồ vô duyên đừng vờ thế em ơi!
                Kìa xem trăng ngã ngửa đã lâu rồi,
                Chim vỡ cổ vì cất cao giọng quá!

                Bởi tin lắm nên không ngờ dối trá,
                Bởi miệng hoa còn biết gửi hôn yêu,
                Ai dựng bình minh bằng ánh nắng chiều,
                Và sao rụng chứ không phải là hoa nở,
                Cửa lòng đóng, cửa mồ kia sắp mở,
                Xin im giùm, thật im nữa, em ơi!
                Đừng có thời gian em đã chẳng xa tôi.


                Thu

                Bỗng dưng không hẹn mà thu tới,
                Sông: một dòng thu chảy lặng lờ,
                Lá úa: chút lòng ai khắc khoải,
                Tòng ai chẳng rụng với mưa thu!

                Cặp mắt thu kia còn lạnh lạnh,
                Môi thu nhà ấy nhạt màu son,
                Hồn thu vương vấn theo đôi cánh
                Áo trắng mùa thu nắng héo hon.

                Trên lớp thành xưa rêu phủ đá,
                Nhạc buồn còn đọng giọt mưa thu.
                Phòng khuê phấn nhạt, hoa tàn tạ.
                Mà bóng tình quân vẫn mịt mù.

                Người đẹp thu về tan ước mơ,
                Thiên thu còn lại những vần thơ:
                "Hàn y xứ xứ thôi đao xích…"
                Riêng một lòng đây chịu hững hờ.


             Mưa đầu thu

            Hoa cúc bao giờ mới nở đây?
            Trời run nhè nhẹ dáng thu gầy,
            Tương tư bờ cúc vàng lưng giậu,
            Sông rộng thêu hình đôi bóng mây.

            Cầu vắng bâng khuâng bước học trò,
            Dăm tà áo trắng dệt thêm mơ.
            Chiều nay nắng chở buồn không hết,
            Thu chớm thu rồi, thơ chớm thơ.

            Duyên ngập ngừng duyên buổi hẹn đầu,
            Không cần lành lạnh mới thương nhau.
            Cớ sao sương khói đìu hiu quá,
            Thu đến ai người khóc chuyện Ngâu?

            Chim nhỏ không buồn nhảy giậu thưa,
            Thời gian chừng chuyển điệu sang mùa:
            Mây chao, nước lạnh, thuyền im bến,
            Rời rạc đầu thu đôi giọt mưa.

            Lệ ở trên trời, mưa thế gian,
            Tình xưa còn lại nửa cung đàn.
            Mái tranh thánh thót niềm tương biệt,
            Thư viết chưa hề gửi cố nhân.


            Câu chuyện mười năm

            Mười năm qua tỉnh giấc mộng sông hồ,
            Nghiêng mái tóc soi trên dòng mắt nhỏ,
            Kẻ thư sinh gối đầu trang sử cũ,
            Tính đốt tay lòng lạnh chuyện keo sơn,
            Thời loạn ly chợp mắt đã cô đơn!
            Những bước chân qua nghìn trùng sông núi,
            Cuốn dây thép gai, mơ về Hà Nội,
            Đồn, đêm đông, phừng phực lỗ châu mai!
            Ôi chàng trai từ mười mấy năm xưa,
            Máu, liếm thử, mặn như là nước mắt!

            Ai khóc đâu nào? Cái gì đã mất?
            Tháng ngày trôi chậm chạp gót đưa ma.
            Cô em xưa trong trắng tuổi mười ba,
            Mười sáu tuổi cười trong cơn thác loạn,
            Hai mươi tuổi… cánh dơi nào quái đản
            Trùm thời gian, nhốt úp cả không gian,
            Nhấn phím chưa xong đứt phựt dây đàn!
            Trang loạn sử chép thêm nhiều chuyện lạ,
            Chắp đôi tay gầy nguyện cầu Cao Cả,
            Dòng Tin Yêu cạn rốc tự bao giờ!

            Chập choạng bóng hình qua những vần thơ,
            Khép mi lại, màu xanh vừa thoáng hiện
            Màu mắt người yêu hay màu nước biển?

            (Tặng Xuân Ái)


            Rưng rưng

            Đôi nàng hoa nhớ bướm
            Rưng rưng giọt sương mai
            Gió tình đem ý ướm
            Lảo đảo lệ tuôn dài.

            Bát trời bao la lắm
            Sao ngọc lạnh rưng rưng
            Mây thưa che chẳng ấm
            Đôi giọt rớt lưng chừng.

            Sáo ai run nức nở
            Mi tiên hồng tương tư
            Bàn tay ngà bỡ ngỡ
            Lật từng trang tình thư.

            Mắt huyền rưng rưng lệ
            Nàng úp mặt xuống bàn,
            Thơ tình gieo lạc điệu
            Rưng rưng lòng thi nhân.


            Đếm sao

            Ngày suối biếc cười rằng nai ngớ ngẩn,
            Ngày hoa rừng nở lấp ánh sao đêm,
            Ngày chim hót, cỏ cây buồn vớ vẩn,
            Đó là ngày vừa mới được quen em.

            Hội thảo đã đủ đầy chim với suối,
            Cây nhìn trời, sao cúi xuống lưng nai,
            Nước trong vắt coi chừng đau sỏi cuội,
            Em của anh chừ, ai của ngày mai?

            Trong tiếng gió, nghe chừng hoa trách móc:
            "Hương dù bay, lòng gió vẫn vương hương".
            Trong tiếng suối, nghe chừng hoa muốn khóc:
            "Suối dù tuôn, hoa vẫn đẹp như thường!"

            Ngày mái tóc không còn xanh được nữa,
            Ngày đôi tay thôi dệt mộng phù hoa,
            Thì em sẽ vì anh mà mở cửa
            Trông lên trời, đếm những điểm sao xa.

            (Tặng Cam Duy Lễ)


            Bài thơ dễ hiểu

            Tôi viết cho anh
            Bài thơ dễ hiểu,
            Đây không mắt xanh,
            Tóc không là tơ liễu,
            Không cầm ca não nuột bến Tầm Dương,
            Không mộng xa vời những chuyện mười phương,
            Không bóng dáng hồ ly, không má thắm,
            Không cuộc tình duyên nửa chừng thông cảm.

            Bài thơ tôi
            Nói chuyện yêu đời,
            Vì bài thơ đẹp, anh ơi!
            Chỉ là nói được những lời của anh.
            Anh yêu đất hiền lành,
            Yêu con trâu, cái cuốc,
            Yêu đàn con lem luốc,
            Yêu đồng lúa xanh xanh…,
            Lời thơ đẹp tựa tâm tình:
            "Hôm qua tát nước đầu đình,
            Bỏ quên cái áo với cành hoa sen".
            Dạo nào gió lên,
            Đời anh chuyển hướng,
            Bờ tre tan tành,
            Máu loang bờ ruộng,
            Nhà thân yêu lửa đốt ra tro.
            Còn anh bữa đói, bữa no,
            Vợ anh sớm bến, chiều đò gian nan.
            Anh thề chịu cực làm dân,
            Còn hơn sung sướng làm quân quên thù!

            Thơ tôi không chép,
            Những vần âm u,
            Tay anh rắn chắc
            Xây đời tự do.
            Mồ hôi hòa với vần thơ đẹp:
            Mong được ngày mai sống ấm no.
            Bài thơ dễ hiểu
            Viết đầu mùa thu,
            Gieo không lạc điệu,
            Lòng không rã rời.

            Những vần thơ loạn, anh ơi!
            Làm sao ăn nhịp với lời thơ anh.
            Nhạc điệu kinh thành
            Điên cuồng, ủy mị,
            Áo tôi đứt chỉ
            Vải nhạt màu xanh,
            Một bài thơ rất hiền lành,
            Đọc lên giữa lúc tan tành núi sông!
            Ngày mai trời lại ửng hồng,
            Đất, Thơ thành vợ, thành chồng với nhau.


            Có lẽ nào không viết khúc thơ vui

            Có lẽ nào không viết khúc thơ vui?
            Hoài hoa xưa ngày tuổi chớm ba mươi,
            Một cánh bướm đâu dám theo người trước,
            Nửa mảnh trăng suông chìm sâu đáy nước,
            Nghìn thu sau còn lại chuyện nghìn thu.
            Có kẻ rong chơi sông nước Ngũ Hồ,
            Có kẻ sang sông đi vào Đất Chết,
            Khúc phượng-cầu-hoàng cuốn theo mắt biếc,
            Còn Mái Tây khắc khoải khói hương sầu,
            Sóng tóc Ngu Cơ gờn gợn vó câu…

            Thuyền vẫn chở những tài hoa bạc mệnh!
            Ai bói cỏ thi tìm cơ hưng thịnh?
            Có lẽ nào không viết khúc thơ vui?
            Ơi ai ơi, một giáp đã qua rồi,
            Từ khói lửa… chuyện lại xưa em nhỉ?
            Trơ trẽn phường gian, dạn dày gái đĩ,
            Núi vàng cây, sông cạn nước, đau lòng!
            Những đào hoa không đợi tiếu đông phong,
            Buồn thay nhỉ, chi nghênh nam bắc điểu!
            Một dải giang sơn nhịp cầu vẫn thiếu,
            Nhớ nhung rồi năm dáng cửa ô xưa,
            Những chiều qua Hà Nội tím mong chờ!
            Gươm báu, rùa thiêng, nỡ nào quá khứ,
            Lừa lọc, đảo điên, một bầy thú dữ
            Xua nhau về sống lại thuở nguyên khôi
            Nên Thiên Đường đổ vỡ khắp muôn nơi!
            Ôi những cô em vừa trăng mười sáu,
            Ô nhục xác hồn, thù mờ tinh đẩu,
            Những chàng trai giẫy giụa giữa hai mươi,
            Dòng biên giang sằng sặc giọng ai cười!

            Có lẽ nào không viết khúc thơ vui?
            Những bàn tay của lứa tuổi đang tươi
            Xin góp nến để đêm dày được thắp,
            Hoài vọng mười phương tuy rằng cao thấp
            Mà cùng yêu tha thiết mảnh trời xanh,
            Mà cùng say gõ nhịp khúc đăng trình.
            Đi dựng đời tươi cho em mười sáu
            Cho môi thắm son, cúc vàng lưng giậu,
            Cho tài hoa khỏi lụy nợ đa cùng,
            Cho đào hoa y cựu tiếu đông phong,

            Mắt biếc bồ câu không là suối lệ,
            Người anh phong trần cùng cô em bé
            Dắt tay nhau về lại mái nhà xưa,
            Có dòng sông và có tiếng ai cười.

            (cho Thạch Thái)


            Hẹn một ngày mai

            Chuyện đời nhạt mộng, phai thơ,
            Tương tư ngàn kiếp thương vờ, khóc lây.
            Ai buồn vì chiếc lá bay,
            Ai vui chi cảnh đọa đày ai ơi!
            Ai nâng tiếng sáo tuyệt vời,
            Ai say tiếng súng cho đời khổ đau?
            Ngàn năm trước, vạn năm sau
            Nghĩa gì nếu chẳng thương nhau hỡi người!
            Máu xương là chuyện để cười,
            Thì đâu máu chảy, xương rơi mấy mùa.

            Bảo rằng được với rằng thua,
            Con sông chia cách chưa vừa đấy ư?
            Bên kia có một mùa thu,
            Bên này ta cũng có dư lá vàng.
            Bên kia tan nát xóm làng,
            Bên này phấn mốc, hương tàn khác chi!
            Ngồi buồn tính chuyện ra đi,
            Núi ngăn, sông đón, ngại khi trở về.
            Nhớ xưa có kẻ đã thề,
            Mà nay đôi lứa đôi quê cực lòng.

            Dài dằng dặc những đêm đông,
            Trôi qua vùn vụt những dòng xuân tươi,
            Héo hắt lắm những môi người,
            Và vô duyên quá nụ cười cố nhân
            Vu vơ nhớ chuyện xa gần,
            Giật mình: đời đã mấy lần sang ngang.
            Mẹ già côi cút dưới làng,
            Em yêu trên phố, hai đàng tâm tư.
            Bao giờ hoà dịu tiếng thu,
            Cho hoa kết trái, cho mù hoá mưa.

            Có chợ sớm, có đò trưa,
            Có cô em bé tiễn đưa lên đường,
            Có buồm căng gió mười phương,
            Có mắt phố phường, có má thôn quê,
            Có đi mà cũng có về,
            Có vạn lời thề sẽ giữ sắt son.
            Bờ tre xanh mát tâm hồn,
            Khuất nẻo đường mòn có mái nhà tranh.
            Có người ta gọi "em anh"
            Có giấc mộng lành mới dệt đêm qua.

            Có muôn bướm, có ngàn hoa,
            Đời không gian khổ như là hôm nay.
            Không buồn vì chiếc lá bay,
            Mà vui xây dựng cho ngày tương lai,
            Cho êm ấm lẫn trong ngoài,
            Cho hoa thêm đẹp, cho người thêm tươi.
            Ai nâng tiếng sáo tuyệt vời,
            Ta cầm bút chép những lời thơ xanh:
            "Ngày mai, em hẹn với anh,
            Ngày mai trọn khúc ân tình, ngày mai…"

            (Tặng Phổ Đức)


            Đêm Giáng thế

            Hỡi Thượng Đế, suốt đời con đơn chiếc,
            Đi vu vơ như lạc nẻo Thiên Đường,
            Thân cát bụi chẳng còn chi hối tiếc,
            Nhưng lòng riêng khao khát chút Tình Thương.
            Con ngẩng mặt: đêm nay trời nạm ngọc,
            Quê Cha đâu? Đường lối hẹp kinh kỳ.
            Thuyền vật chất trôi xuôi về địa ngục,
            Trong hồn con còn dội bước con đi.

            Nợ với Đất ngày mai con trả Đất,
            Đời vui chi, cười khóc vẫn xô bồ!
            Tiếng chuông Chúa những chiều sầu sắp tắt
            Gọi đêm về vây phủ kín thành đô.

            Đêm Giáng thế, chiên lành quỳ lạy Chúa
            Thương đàn chiên nằm dưới gót sài lang,
            Chúng con sống đau buồn trong khói lửa,
            Thây chồng thây, ngăn mất lối Thiên Đường.

            Đấng Cứu Thế tình yêu trùm vũ trụ
            Vâng Ngôi Cha làm một kẻ chăn cừu,
            Xin vớt lấy những linh hồn đen tối,
            Đang điên rồ cười khóc suốt đêm thâu.

            (Tặng Nguyễn Ngọc Đính)


            Dâng

            Đêm lạnh bốn bề gió rú,
            Trần gian mênh mông hoàng hôn,
            Thời gian trở về bến cũ,
            Thịt xương xua đuổi linh hồn.

            Cầu nguyện hai vì sao lệ,
            Rưng rưng mắt đẹp hiền hòa.
            Tay ngọc tròn tin Đức Mẹ,
            Đêm huyền ngào ngạt Ngôi Cha.

            Có thuở chiên lành mến Chúa,
            Nơi nơi cỏ mướt, đồng xanh,
            Có thuở đời là nhung lụa,
            Danh từ chỉ có Em, Anh.

            Lạy Chúa, mùa xưa đã hết,
            Không còn nhung lụa, anh em.
            Nhân loại đi về cõi Chết,
            Giẫm tan từng giọt sương đêm.

            Ai đọc dòng kinh huyết lệ?
            Ai rung chuông đọng luân hồi?
            Hẹn gặp nhau ngày tận thế,
            Không Ta mà cũng không Tôi.

            Chúng con quỳ dâng ngưỡng mộ,
            Lòng Tin sấm sét không dời.
            Vũ trụ rồi đây sụp đổ,
            Điềm xui từ cánh sao rơi.

            Chúng con thương nhau trọn kiếp
            Như lời Chúa dạy từ lâu,
            Chắc chẳng còn gì cao đẹp
            Cho bằng nhân loại thương nhau.

            (Tặng Cao Thế Dung)


            Thư gửi mẹ

            Hôm nay tiếng súng không còn nữa,
            Sông núi ngùi thương chuyện núi sông,
            Con biết quê nhà sau khói lửa
            Mẹ già tựa cửa đứng chờ mong.

            Lụa có vàng như thuở thái bình?
            Vườn ta còn mấy ngọn cau xanh?
            Đất khô tay có đau không mẹ?
            Cha vẫn ngâm nga khúc viễn hành?

            Chị Hai chắc hẳn vui gia thế?
            Em Ngọc năm nay sắp lấy chồng?
            Từ thuở con đi rồi chẳng biết
            Cô hàng xóm ấy có sang không?

            Và mẹ bao đêm thương nhớ con?
            Tuổi già trái chín chắc chi còn?
            Sông sâu, núi thẳm, đôi đường cách,
            Ngày một ngày thêm chuyện héo hon.

            Kinh thành mẹ hắn không ưng đến,
            Lặn lội chi cho cực tuổi già.
            Nghĩ lại đời con thêm hổ thẹn,
            Khác nào như thuở bước chân ra.

            Thuở ấy cầm tay mẹ dặn dò:
            "Phố phường không phải dễ chi mô!"
            Và đôi mắt mẹ rưng rưng lệ,
            Đôi mắt bây giờ chắc héo khô!

            Thân nghèo nhiều lúc không vui lắm,
            Nhưng chẳng bao giờ còn ước mong
            Một cuộc đời như thiên hạ ước,
            Bởi vì còn chuyện đục hay trong.

            Nói mãi rồi ra cũng thế thôi,
            Núi sông cách trở mấy năm rồi,
            Con mong nếu bắt thư này được
            Thì mẹ cho con biết ít lời.

            (Tặng Tạ Hồng Nguyện)


            Bức thư đầu xuân

            Tết đến hai ngày rồi mẹ nhỉ?
            Đầu xuân con biết mẹ đang buồn.
            Ai vui chi được đời tang tóc,
            Sông chứa sầu đau, núi dựng hờn.

            Ra đi từ dạo mùa cam chín,
            Đã mấy mùa cam con chửa về.
            Tóc mẹ hoa râm, nay bạc trắng,
            Vô tình trước ngõ trắng hoa lê.

            Có những đêm buồn con phát khóc,
            Nhớ xưa Tết đến dậy mai vàng.
            Tha hương thân bé còn lăn lóc,
            Mỗi độ xuân về mỗi dở dang.

            Quê nhà hoang vắng ra sao mẹ?
            Đây phấn son bay ngập phố phường!
            Con vẫn trông chờ sâu cả mắt
            Ngày nào thiên hạ biết yêu thương.

            Con viết bức thư này giữa lúc
            Súng xa vang động cánh mai vàng,
            Nhà trọ cô đơn nghe gió giục,
            Bồ câu giỡn nắng mới bay ngang.

            Ít bữa mai tàn rơi trước ngõ,
            Nhặt giùm dăm cánh ép cho con.
            Mẹ ơi! Đợi lúc trời thôi gió,
            Con sẽ quay về để mẹ hôn.


            Trung Phước ơi!

            Trung Phước ơi, sông sâu dài uốn khúc,
            Tình cheo leo cao vút một con đèo,
            Núi Chèo Bẻo vươn mình trong khói đục,
            Hòn Cà Tang thương nhớ vọng tình theo.

            Đây đồng Chợ không còn vang nhịp bước,
            Và đồng Quan, đồng Vú chắc tiêu điều!
            Lúa vàng ơi, lúa vàng bao năm trước,
            Rộc cây Bòng bờ trổ mạch cô liêu.

            Cau xanh lắm, cau với người thân thiết,
            Bắp non non, người đợi bắp vàng bao,
            Lụa óng ánh tay ngà thoăn thoắt dệt…
            Đời không dài hơn một giấc chiêm bao!

            Làng chết lặng, lều xác xơ dăm túp,
            Người tha hương còn mất chẳng tin về,
            Con lạc mẹ, bao đêm chồng khóc vợ,
            Măng bẻ rồi, tre không kín niềm quê!

            Chín năm chẵn máu chưa hề ngớt chảy,
            Chim không ca, bắp cũng chẳng vàng bao,
            Khung cửi lạnh, tay ngà đang ấp mộ,
            Hẹn tương phùng trong một giấc chiêm bao.

            Mùa hy vọng thắp đôi hàng nến đỏ,
            Chép bài thơ thương nhớ giữa kinh thành.
            Ôi yếu đuối một linh hồn nho nhỏ,
            Chỉ mong ngày nắng ấm ngọn cau xanh.

            (Tặng bà con)


            Xuân về thương nhớ với ai đây

            Tết đến rồi đây, xuân đến đây,
            Xuân xuân, tết tết được bao ngày?
            Cười nghiêng núi thẳm, xuân gian khổ,
            Khóc đứng quê xa tết dạn dày.
            Có những con người không biết tết
            Cầm bằng năm tháng một cơn say
            Có những con người không biết chết
            Hẹn cùng trời đất một ngày mai,
            Có những con người không nói hết
            Căm căm thế sự nhíu đôi mày!

            Tết đến, xuân về băm mấy bận,
            Giang hồ ta vẫn trắng đôi tay.
            Lòng riêng nào biết xuân hay tết,
            Tóc đã pha sương kể những ngày
            Câu chuyện tâm tình không tỏ được,
            Hoa đào hàng xóm lả lơi bay…
            Xót thương thân thế toàn dang dở,
            Khói thuốc làm cay đôi mắt cay!
            Chợt thấy bên hiên hoa lại nở,
            Và xuân lại đến ở đâu đây.

            Nhưng hoa đã tỏ đường ong bướm,
            Xuân vẫn còn xuân với đọa đày.
            Xuân vẫn còn xuân trong máu lửa,
            Còn xuân nên vẫn trắng đôi tay!
            Nhấm mứt gừng suông ba bữa tết,
            Giở chồng thư cũ mấy năm nay…
            Đâu đây nhạc rót mừng xuân mới,
            Không hiểu thương ai nước mắt đầy!
            Nhà trống tha hồ mơ mộng đến,
            Tiền đâu mua lấy nửa cơn say?

            Thơ chẳng ai yêu, rồi cũng vẫn
            Đêm đêm nằm tính chuyện tương lai.
            Cố tri dăm đứa nghèo xơ xác,
            Ăn chực nằm chờ khắp đó đây.
            Tán gẫu, cười suông, ngâm lạc giọng:
            "Sòng đời thua nhẵn cả thơ ngây"
            Thuốc chưa hết điếu mà cay mắt,
            Tình chủng muôn đời vẫn đắng cay!
            Xuân bỗng tưng bừng trên má thắm,
            Xuân về thương nhớ với ai đây?

            (Tặng Trương Đình Ngữ)


            Em chỉ trả lời

            Có rượu nhiều không mà say đêm nay?
            Có tiếng giai nhân cười vang đường dài?
            Cô đơn từng bước lê trong tối,
            Có hoa nào không mà anh đưa tay?

            Ngày xưa dặm liễu xanh còn xanh,
            Ngày xưa trang thư thêm trang tình.
            Ngày nay một chút vô tư mất,
            Ngày nay một phút buồn mông mênh.

            Có rượu nhiều không mà say trọn đêm?
            Có người ngày xưa ta gọi là em?
            Còn đâu mộng thẳm mơ xanh nữa,
            Tuổi nhỏ qua rồi, hoa rơi bên thềm!

            Ngày xưa rằng vui, hay không vui?
            Có ai cầm tay, ai hôn môi?
            Nghẹn ngào khẽ gọi tên em gái,
            Tên em theo gió bay đi rồi!

            Có rượu nhiều không mà ta mời nhau?
            Có buồn vu vơ như thuở ban đầu?
            Gọi em suốt nửa đời em nhỉ?
            Em chỉ trả lời trong giấc chiêm bao!

            (Tặng Tôn Thất Trung Nghĩa)


            Bài thơ cuối mùa

            Không vui từ dạo mới quen nhau,
            Bờ cách xa bờ, ai biết đâu,
            Em vẫn bình minh đôi mắt ngọc,
            Còn ta đêm tối phủ từ lâu!

            Những buổi xa vời ta đợi thư,
            Nửa khuya sực tỉnh, khóc bao giờ?
            Có chăng em nhỉ, hay là mộng?
            Xin được cười yêu trong giấc mơ.

            Em đắp thành cao ngăn cách ta,
            Ta ngồi trông mãi giọt mưa sa.
            Không em, mai mốt còn chi nữa?
            Ngày tháng buồn tênh vẫn lướt qua.

            Mùa cuối, năm tàn, yêu nữa thôi?
            Kìa em, vừa thoáng ánh sao rơi,
            Đợi khi lòng đất đưa tay đón,
            Ta sẽ dần quên chuyện đổi dời.

            (Tặng Huy Trâm)


            Dòng thơ hôm nay

            Nghe như mình đã ngủ
            Từ mười mấy năm qua,
            Quờ tay trong bóng tối
            Ngắt vội một cành hoa.

            Tuổi em mười sáu nhé,
            Hay đã ba mươi rồi?
            Cành hoa đêm đã héo,
            Hay vài cánh còn tươi?

            Ly cà-phê sánh đặc,
            Dạ hội tan từ lâu.
            Còn gì mà thắc mắc,
            Đời không là của nhau.

            Đi giữa lòng thành phố,
            Cúi mặt trông bóng mình,
            Đôi bàn chân xương xẩu,
            Con đường rộng thênh thênh.

            Sẽ có người nhăn mặt
            Đọc dòng thơ hôm nay,
            Chút buồn vương khoé mắt:
            "Sao chừ còn đắng cay?"

            "Thưa rằng từ lâu lắm
            Chẳng bao giờ quên em".
            Tóc xanh chừng lốm đốm,
            Suốt đời tôi đi tìm.


            Cúi đầu

            Tôi sẽ không còn ngơ ngác bên em,
            Hành tinh đang buồn ai say ban đêm?
            Tóc tơ thề thốt, mà nay xa vắng,
            Mà nay tơ tóc buộc gì cánh chim!

            Mệt lắm rồi, không theo em nữa đâu,
            Mệt lắm rồi, tôi buồn thiu cúi đầu,
            Con chó không về, ổ rơm lành lạnh,
            Con chó không về, ai biết đêm sâu?

            Tôi biết nói gì khi ta quên nhau?
            Tôi biết muốn gì, trời còn mưa mau.
            Em vẫn là em, xưa kia tuy khác,
            Tôi hết là tôi, chừ đây cúi đầu.

            Tôi lại say rồi, ngả nghiêng, ngả nghiêng,
            Nhạc cuồng gào lên, nhạc cuồng không tên.
            Ai vừa khóc đấy, tôi không biết nữa,
            Nghe xoáy trong hồn: làm sao em quên?

            (Tặng Nguyễn Thạch)


            Bài thơ viết trước khi về

            Khi em đến chắc tôi về xa lắm,
            Mưa buổi chiều ray rứt quá em ơi!
            Tôi nhìn mưa đôi mắt đóng khung trời,
            Lòng nhân thế mưa nhiều hơn nắng đó.
            Từ thuở thương nhau mộng mình nho nhỏ:
            Có vườn hoa hồng bạch dưới trăng thu,
            Vuốt tóc người yêu, khe khẽ ngâm thơ,
            Đốt trầm để ấm lòng đêm gió rét,
            Mùa xuân đến nghe chim vườn ríu rít,
            Rồi mười năm nhớ khúc ân tình xưa.

            Ta nghiêng đầu bên cửa sổ trông mưa.
            Nhưng chiều nay mưa buồn trên phố vắng,
            Tuổi quá ba mươi đời chưa hé nắng,
            Có bao giờ vui trọn giấc đâu em!
            Đoá mộng vàng son rã cánh bên thềm,
            Tôi cô độc bước chân về nghĩa địa.
            Không nỡ trao em mối buồn thấm thía,
            Vì đời em là một buổi mai xuân.
            Em ngây thơ cho đời đẹp tuyệt trần,
            Tưởng vĩnh viễn những phút giây ngắn ngủi,
            Còn tôi sống với tháng hờn, năm tủi!
            Lỡ nhau rồi, tôi khóc hết đêm nay,
            Mai tôi về, em sẽ vắng bàn tay
            Ai vuốt tóc em chiều mưa rả rích?
            Ai hoạn nạn mắt em vợi niềm cô tịch?
            Ai ngâm thơ cho em ngủ trong tay?
            Ai dìu em đi trọn quãng đời này?
            Khi em đến chắc tôi về xa lắm,
            Trăng vỡ tan tành, thuyền mơ đã đắm;
            Tôi sẽ về là tôi chết em ơi!
            Mưa chiều nay che khuất một khung trời.


            Dáng xưa

            Để em theo dõi bụi ngàn,
            Dáng xưa còn đọng thời gian mắt sầu.
            Buồn lên từ thuở bạc đầu,
            Đôi tay vô vọng nguyện cầu dáng xưa.


            Thúy Vân

            "Còn em chén cúc tàng tàng,
            Cuộc vui nói tiếng đoạn tràng ấy chi?"
            Thưa rằng: "Cũng chẳng làm gì,
            Ai mê dáng chị mà vì duyên em?"

            (Tặng Bùi Giáng)


            Từ Hải

            Nghe rằng dậy đao binh,
            Đoạn trường ngay thuở thân nghênh cửa ngoài.
            Mặt trăng lơ lửng non đoài,
            Mà hồn lơ lửng với loài thảo hoa.


            Tôn Thất Trung Nghĩa

            Từng đêm chợ Đũi đẫm sầu,
            Ly la-ve đổ gội đầu tóc xanh.
            Người sơn dã lạc kinh thành,
            Ngả nghiêng đáy cốc độc hành trong đêm.


            Nhập vô cùng


            Ôi ngày mai khi gió chẳng còn xem
            Vũ trụ là sân banh thao dượt,
            Tôi làm gì?
            "Chắc gục đầu sướt mướt,
            Mà lệ rơi lụt cả dấu chân em!"
            Qua muôn trùng sông núi chẳng hề quen,
            Nghe tiếng máy đập tan niềm cảm hứng.
            Trời xanh lướt một vì sao đang rụng,
            Hai vì sao, không, nhiều lắm em ơi!
            Trong đêm sâu nghe vỡ giọng ai cười.

            Nức nở dây tơ khúc đàn bạc mệnh,
            Tôi yêu em không thuê nhà ở cạnh,
            Chẳng hề mong bắt được chiếc kim thoa.
            Tuổi trăng tròn em đã quá nhiều chưa?
            Hoa hạnh nở bên tường rồi chứ nhỉ?
            Có sao đâu, được biết nhau là quý,
            Mười lăm năm còn lại chuyện châu Thai,
            Ba trăm năm còn lại tiếng than dài!
            Đóa hoa bé nghiêng đầu bên cửa sổ,
            Nhìn trời xanh lòng hoa thêm bỡ ngỡ,
            Nên nhiều khi đầu cúi dáng bâng khuâng,
            Hồn thảo hoa rồi cũng nhập Vô Cùng.

                                                  
Tạ ký


 Nguồn: Tạ Ký. Sầu ở lại. Quế Sơn - Võ Tánh xuất bản lần thứ hai vào cuối xuân Tân Hợi (1971)     ba ngàn bản in trên giấy Bạch Tuyết, năm mươi bản in trên giấy Thanh Thảo. Giấy phép số 1316 BTT/PNHT ngày 2-4-1971

 
              Sầu Ở Lại


        Ðời lỡ nhúng sầu bên cốc rượu
        Mượn vui bè bạn sống qua ngày
        Ðoạn trường hơn cả thân ca kỹ
        Cơm áo làm quên chuyện nước mây
        Năm cùng tháng tận đời hoang vắng
        Bên quán ngờ đâu lại gặp mầy
        Gọi để mừng nhau khi hội ngộ
        Thì xin hãy cạn chục ly đầy
        Quàng vai tìm chút dư hương cũ
        Nhắc đến hằng trăm chuyện đổi thay
        Nhắc đến những thằng nay đã chết
        Những thằng đang sống kiếp trâu cày
        Bạn ơi, nước mắt mình tuôn đấy
        Ngồi nhậu bên đường ta khóc đây

       
Nguồn: Thơ Tạ Ký, NXB Hồng Nguyên - Hoa Kỳ, 2001                    

 

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.