* đăng lúc 10:04:30 AM, Jan 21, 2011 * Số lần xem: 592 Hí Trường Đêm nay Nhạc Hội có hai người Ca sĩ là em, khán giả tôi. Sân khấu mượn ngay đời rộng lớn Phông, màn đã sẵn cỏ hoa tươi. Tôi chọn dùm em bản nhạc đầu, Lời hiền như mộng, đẹp như sao. Có mây huyền thoại, trăng tình sử, Và chuyện hoang đường thuở gặp nhau. Sửa soạn chưa em? Nhạc dạo rồi Điệu buồn vương nhẹ tiếng mưa rơi. Đèn mầu đã mở vùng mê hoặc Em nhập thân vào ánh sáng trôi. Ta lãng du trong điệp khúc sầu Khởi hành từ những ngả thương đau. Nét son nhòa lệ môi còn ấm Những nụ hôn đầy hạnh phúc trao. Rạo rực hồn theo nhạc chuyển cung Lời ca em tỏa đến men nồng Dìu nhau trở lại mười năm trước Đi giữa đường nhung dĩ vãng hồng. Nhịp đổi bâng khuâng, nhạc chậm dần Ý sầu nhắc nhở chuyện ly tan. Rưng rưng kỷ niệm chùng âm độ Bão nổi, mây chìm giọng cố nhân Đèn bỗng thay màu. Nhạc bỗng ngưng Hững hờ đêm tối bức màn buông. Em theo tiếng hát vào hư mộng Ngơ ngác mình tôi giữa hí trường. (Sài Gòn 1972) Thơ Xuân Đất Khách Tờ lịch đầu năm rớt hững hờ mới hay năm tháng đã thay mùa ra đi từ thuở làm ly khách sầu xứ hai xuân chẳng đợi chờ Trôi dạt từ Đông sang cõi Bắc hành trình trơ một gánh ưu tư quê người nghĩ xót thân lưu lạc đất lạ đâu ngờ buổi viễn du! Thức ngủ một mình trong tủi nhục dặm dài chân mỏi bước bơ vơ giống như người lính vừa thua trận nằm giữa sa trường nát gió mưa Khép mắt cố quên đời chiến sĩ làm thân cây cỏ gục ven bờ chợt nghe từ đáy hồn thương tích vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa Ới hỡi quê hương bè bạn cũ những ai còn ai mất giữa sa mù mất nhau từ buổi tàn xuân đó không một tin nhà, một cánh thư! Biền biệt thời gian mòn mỏi đợi rối bời tâm sự tuyết đan tơ một năm người có mười hai tháng ta trọn năm dài một tháng Tư! Chấp nhận hai đời trong một kiếp đành theo giông bão phũ phàng đưa đầu thai lần nữa trên trần thế kéo nốt trăm năm kiếp sống nhờ ! Đổi ngược họ tên cha mẹ đặt tập làm con trẻ nói ngu ngơ vùi sâu dĩ vãng vào tro bụi thân phận không bằng đứa mãng phu! Canh bạc chưa chơi mà hết vốn cờ còn nước đánh phải đành thua Muốn rơi nước mắt khi tàn mộng Nghĩ đắt vô cùng giá Tự Do! Bằng hữu qua đây dăm bảy kẻ đứa nuôi cừu hận, đứa phong ba đứa nằm yên phận vui êm ấm đứa nhục nhằn lê kiếp sống thừa! Mây nước có phen còn hội ngộ thâm tình viễn xứ lại như xa Xuân này đón tuổi gần năm chục đối bóng mình ta say với ta (Seattle 1977) Trời Chớm Vào Thu Trời chớm vào thu ươn ướt mưa Sông sâu chừng thấm lạnh đôi bờ Hoa vàng ý cúc phơi mầu nhớ Nằm giữa thôn hiền gọi cố đô Ta ở nơi này nhớ những ai Đành thôi câu chuyện khách trang đài Sông kia có gợi niềm u uất Cũng thể đôi lòng sớm nhạt phai Ôi tóc xanh này phai với thu Ngàn năm còn khóc chuyện sông hồ Bài ca trường dạ ngâm chưa dứt Đã thấy dâng buồn ngát ý thơ Chiều xuống mưa xanh màu nhớ thương Hơi thu man mát gió lên đường, Cố nhân xa cách nghìn sông núi Cách biệt đôi bờ thoáng phấn hương Ta gọi em thầm em gái ơi Chiêm bao toàn những chuyện phương trời Hờn lên ly rượu miền gai lửa Chợt thấy em sầu lệ đẫm rơi* Chú thích * Bài thơ này được ký dưới tên Nguyễn Minh Lang, đăng trên báo Văn nghệ Thẩm Mỹ của nhóm Thanh Nam năm 1954.
* đăng lúc 10:04:30 AM, Jan 21, 2011 * Số lần xem: 592
Hí Trường Đêm nay Nhạc Hội có hai người Ca sĩ là em, khán giả tôi. Sân khấu mượn ngay đời rộng lớn Phông, màn đã sẵn cỏ hoa tươi. Tôi chọn dùm em bản nhạc đầu, Lời hiền như mộng, đẹp như sao. Có mây huyền thoại, trăng tình sử, Và chuyện hoang đường thuở gặp nhau. Sửa soạn chưa em? Nhạc dạo rồi Điệu buồn vương nhẹ tiếng mưa rơi. Đèn mầu đã mở vùng mê hoặc Em nhập thân vào ánh sáng trôi. Ta lãng du trong điệp khúc sầu Khởi hành từ những ngả thương đau. Nét son nhòa lệ môi còn ấm Những nụ hôn đầy hạnh phúc trao. Rạo rực hồn theo nhạc chuyển cung Lời ca em tỏa đến men nồng Dìu nhau trở lại mười năm trước Đi giữa đường nhung dĩ vãng hồng. Nhịp đổi bâng khuâng, nhạc chậm dần Ý sầu nhắc nhở chuyện ly tan. Rưng rưng kỷ niệm chùng âm độ Bão nổi, mây chìm giọng cố nhân Đèn bỗng thay màu. Nhạc bỗng ngưng Hững hờ đêm tối bức màn buông. Em theo tiếng hát vào hư mộng Ngơ ngác mình tôi giữa hí trường. (Sài Gòn 1972) Thơ Xuân Đất Khách Tờ lịch đầu năm rớt hững hờ mới hay năm tháng đã thay mùa ra đi từ thuở làm ly khách sầu xứ hai xuân chẳng đợi chờ Trôi dạt từ Đông sang cõi Bắc hành trình trơ một gánh ưu tư quê người nghĩ xót thân lưu lạc đất lạ đâu ngờ buổi viễn du! Thức ngủ một mình trong tủi nhục dặm dài chân mỏi bước bơ vơ giống như người lính vừa thua trận nằm giữa sa trường nát gió mưa Khép mắt cố quên đời chiến sĩ làm thân cây cỏ gục ven bờ chợt nghe từ đáy hồn thương tích vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa Ới hỡi quê hương bè bạn cũ những ai còn ai mất giữa sa mù mất nhau từ buổi tàn xuân đó không một tin nhà, một cánh thư! Biền biệt thời gian mòn mỏi đợi rối bời tâm sự tuyết đan tơ một năm người có mười hai tháng ta trọn năm dài một tháng Tư! Chấp nhận hai đời trong một kiếp đành theo giông bão phũ phàng đưa đầu thai lần nữa trên trần thế kéo nốt trăm năm kiếp sống nhờ ! Đổi ngược họ tên cha mẹ đặt tập làm con trẻ nói ngu ngơ vùi sâu dĩ vãng vào tro bụi thân phận không bằng đứa mãng phu! Canh bạc chưa chơi mà hết vốn cờ còn nước đánh phải đành thua Muốn rơi nước mắt khi tàn mộng Nghĩ đắt vô cùng giá Tự Do! Bằng hữu qua đây dăm bảy kẻ đứa nuôi cừu hận, đứa phong ba đứa nằm yên phận vui êm ấm đứa nhục nhằn lê kiếp sống thừa! Mây nước có phen còn hội ngộ thâm tình viễn xứ lại như xa Xuân này đón tuổi gần năm chục đối bóng mình ta say với ta (Seattle 1977) Trời Chớm Vào Thu Trời chớm vào thu ươn ướt mưa Sông sâu chừng thấm lạnh đôi bờ Hoa vàng ý cúc phơi mầu nhớ Nằm giữa thôn hiền gọi cố đô Ta ở nơi này nhớ những ai Đành thôi câu chuyện khách trang đài Sông kia có gợi niềm u uất Cũng thể đôi lòng sớm nhạt phai Ôi tóc xanh này phai với thu Ngàn năm còn khóc chuyện sông hồ Bài ca trường dạ ngâm chưa dứt Đã thấy dâng buồn ngát ý thơ Chiều xuống mưa xanh màu nhớ thương Hơi thu man mát gió lên đường, Cố nhân xa cách nghìn sông núi Cách biệt đôi bờ thoáng phấn hương Ta gọi em thầm em gái ơi Chiêm bao toàn những chuyện phương trời Hờn lên ly rượu miền gai lửa Chợt thấy em sầu lệ đẫm rơi* Chú thích * Bài thơ này được ký dưới tên Nguyễn Minh Lang, đăng trên báo Văn nghệ Thẩm Mỹ của nhóm Thanh Nam năm 1954.