Nhớ Bạn
Bấy lâu vắng tiếng bạn cùng thơ
Nghiên bút nằm im bụi lặng lờ
Gió ghẹọ tờ hoa nghe sột soạt
Trăng cài song nguyệt thấy bơ vơ
Đường xưa hoa bướm luôn mời đón
Bến cũ thuyền em vẫn đợi chờ
Thấp thoáng chiều rơi ngoài đỉnh tuyết
Về đây ấm lại những đường tơ
Những vòng tơ nối lại niềm vui
Hoa lá xanh tươi quả ngọt bùi
Tưởng gió bay theo nghìn vó ngựa
Ngỡ mình sống lại tuổi hai mươi
Chiến y một thuở trời ngang dọc
Cung kiếm nhiều phen cũng ngậm ngùi
Chén rượu đoàn viên đêm viễn xứ
Cầm tay kết lại một niềm vui
Niềm vui như suối chảy vào thơ
Trải rộng hồn theo những bến bờ
Quê mới chan hòa muôn cuộc sống
Làng xưa canh cánh một cơn mơ
Vẽ ra rồi ngẫm tuồng vân cẩu
Sắp lại mà chơi nốt cuộc cờ
Ước vọng ngày mai Xuân sẽ đến
Ngập trời hoa bướm, nhạc cùng thơ
quang hà Jan 5th, 2015
Họa: Nhớ Bạn
(xin đổi vần câu 4)
Trót vui xướng họa những vầng thơ,
Gặp bạn tri âm khó tảng lờ.
Ý ngọc thêu hoa, tâm nhẹ nhõm,
Lời vàng điểm sắc, đẹp như mơ!
Đò ngang nghĩa cũ, ai đưa đón?
Lối nhỏ tình xưa, kẻ đợi chờ!
Gom góp đôi vần cùng bạn hữu
Vì lòng cũng đã trót vương tơ.
Đầu năm nhớ lại những ngày vui,
Quê mẹ còn lưa vị ngọt bùi.
Bánh trái chưng bày ngày cận Tết,
Cổ bàn dọn sẵn tối ba mươi.
Đã mang một kiếp đời lưu lạc,
Từng chịu đôi nơi luống ngậm ngùi.
Xin mượn vầng thơ tìm lạc cảnh,
Cũng là hạnh ngộ đổi niềm vui.
Vần gieo thơ dệt, ý nên thơ,
Tràn ngập lòng tôi không bến bờ.
Tôi muốn quên đi đời khổ nhục,
Bạn còn nhắc lại chuyện tình mơ.
Chiến tranh sắp diễn trong hiện tại,
Thời đại bày ra rối cuộc cờ.
Thế giới theo đà dân chủ mới,
Bao giờ đời sẽ đẹp như thơ?
Võ Đình Tiên Jan. 7, 2015
Lang Bang.
Buồn vui thương nhớ kết thành thơ,
Ý tưởng lang bang cứ lập lờ.
Xuân thắm hân hoan màu rực rỡ,
Đông tàn man mác dáng chơ vơ.
Thu vàng xào xạc, còn mong đợi,
Hạ biếc lao xao, mãi ngóng chờ.
Nghệ sĩ lâng lâng nguồn cảm hứng,
Nâng đàn nhè nhẹ khảy cung tơ.
Tâm tình trao gởi khiến đời vui,
Chia sẻ đắng cay lẫn béo bùi.
Hãy giữ nụ cười luôn rạng rỡ,
Cố gìn thân xác mãi tươi mươi.
Chan hòa nắng sớm niềm hy vọng,
Hiu hắt chiều hôm nỗi ngậm ngùi.
Xứ lạ quê người, câu xướng họa,
Cho tình thêm thắm, dạ thêm vui.
Giàu sang nước Mỹ đẹp nên thơ,
Hoa lá cỏ cây đến bụi bờ.
Cuộc sống ấm no, lòng tưởng nhớ,
Tâm hồn thanh thản, dạ thầm mơ.
Quê cha cùng cất chung lời hát,
Đất mẹ suy tôn một sắc cờ.
Khôi phục nhân quyền trên đất Việt,
Hồn thiêng sông núi quyện vào thơ.
Như Liên
TÂM SỰ NGƯỜI XA XỨ
( NHẮN BẠN)
Ta bỏ xa rồi tuổi ấu thơ,
Con sông xưa, giòng nước lững lờ,
Nắng sớm, núi xanh mây lảng đãng,
Chiều nghiêng, cò trắng, cánh bơ vơ.
Đi xa, gởi lại lòng thương nhớ,
Ở đó còn không mắt đợi chờ
Mất hết thật rồi êm đềm cũ,
Sum vầy nào lối để tưởng tơ!!
Vong quốc rồi, còn lấy gì vui!?
Người thân đâu chia ngọt xẻ bùi,
Mơ khuya ta vẫn mài lưng ngựa,
Tỉnh giấc nào còn tuổi đôi mươi.
Viễn xứ đong đưa sầu tóc trắng,
Lối cũ long lanh dấu ngậm ngùi
Tụ hội xứ người dăm bạn hữu,
Mà không dựng nỗi một niềm vui.
Để giọt ưu buồn rớt trang thơ,
Ôi quê hương xa tít bến bờ!!
Còn kia lây lất bao kỷ niệm,
Thêm nữa bàng hoàng lúc tỉnh mơ.
Gom thương, góp nhớ đời mạc vận,
Còn tiếc còn thương một sắc cờ.
Kỳ đài sao chẳng hừng hực lửa,
Mà để máu đào thấm vần thơ!?
Trần Ngọc Anh,01/06/15