Đời chông gai theo bước chân cùng đôi dép
Lê khắp miền Nam nơi giặc kềm kẹp đói nghèo!.
Xã hội bưng bít nên anh đã nghe theo
Lời mụ mị của phường tuồng chèo diễn kịch.
Anh chiến đấu miệt mài cho mục đích
Giải phóng miền Nam vì lợi ích toàn dân...
Anh đặt trọn niềm tin... đảng ngời sáng vô ngần
Bác thúc giục "Đâu cần thanh niên có".
Đôi dép ấy, biến miền Nam thành đỏ
Vẫn khắc ghi "Đâu khó có thanh niên"
Sau bao năm, đôi dép chợt muộn phiền
Khi biết đảng đã gây bao đảo điên cho xã hội.
Đôi dép vô tri ngày nào, nay tìm đâu ra lối?
Đã nát tan...một lối đi về!
40 năm, ôi ngày tháng lê thê
Thật đau đớn... lời hẹn thề non nước!.
Đôi dép buồn cho một thời chiến chinh xuôi ngược
Để dựng nên một nhà nước tham tàn
Giam hãm dân lành...biển đảo tan hoang
Ôi băng đảng, một tập đoàn thống trị!.
Người lính già cùng đôi dép xưa thối chí
Còn sức đâu để dựng lũy xây hào?
Anh nhìn cuộc đời với bao trăn trở, khát khao...
Ôm đôi dép, với đớn đau hận tủi.
Anh đã nguyện trước khi về cát bụi
Lời tạ tình với sông núi, với Quê Hương
Hãy thứ lỗi cho anh cùng đôi dép lầm đường
Và cầu nguyện...mai Quê Hương ngời rang.
Tự Do Dân Chủ... chỉ có khi đất nước không còn cộng sản.
***
Mai anh về
Mai anh về
Nhớ lần theo con đường cũ
Ánh trăng thề vẫn ấp ủ bờ đê
Ba mươi năm rồi
Quê vẫn là quê
Đời lam lũ, khối nhiêu khê anh ạ.
Anh thoát đi
Được nhìn muôn thứ lạ
Em nơi nầy
Một kiếp lá thu rơi
Mai anh về
Chớ cười nhé anh ơi
Mong thông cảm những mảnh đời khó nhọc.
Đăng đẳng ba mươi năm
Ngút ngàn lừa lọc
Em chứng nhân
Học gần đủ đau thương.
Tuổi trẻ anh đi
Lưu lại nỗi vấn vương
Em nghèo quá, chỉ còn đường lao động.
Mai anh về
Nhớ mang theo vùng trời cao đất rộng.
Bù cho em một ước vọng
Tự Do.
Hơn ba mươi năm
Em xin mãi
Chẳng ai cho
Lòng cố đợi
Như thưở yêu, mình hẹn hò anh ạ.
Mai anh về
Nhớ mang theo những thứ mà dân mình thấy lạ
Thứ ấy là Dân Chủ Tự Do
Những thứ mà em xin mãi
Đảng chẳng cho.
Nguyên Thạch