Mùa xuân xuống phố lơ ngơ
Đào hoa, lan biếc bất ngờ tỏa hương
Phố phường phủ một màn sương
Em đi nghiêng nón không vương chút tình
Cặp ôm ngang ngực lung linh
Áo tà lụa trắng xuân tình thơ ngây
Hình như em mới mười lăm
Hình như Đà Lạt phố thầm xôn xao
Hồn tôi bỗng vút lên cao
Cứ lơ lửng mãi…đi vào cõi mơ…
Ngoài kia nở một đóa chờ
Bước em gõ nhịp đến ngơ ngẩn lòng
Chân ngà nhạc trỗi thanh âm
Tóc mây buông xõa hương trầm quyện bay
Lòng tôi từ đêm hóa ngày
Bỗng yêu biết mấy phố này – lạ chưa…!
Yêu luôn giọt nắng giọt mưa
Rơi trên vành nón buổi trưa tan trường
Thôi rồi, một sợi tơ vương !
Giữa nơi phố chợ, biết đường nào đi…?
Tuyền Linh
1977