Huệ Thu Kính Họa :
Bút Ðã Khai
Từ Thiên Ðịa Khai *
Chẳng Giáng tiên, mà chẳng Trích Tiên
Khi say quên cả mối sầu nghiêng
Thơ bao nhiêu tuổi, đâu cần tuổi ?
Tên rất nhiều tên, chẳng thiết tên
Có lửa mình càng nên thắp sáng,
Không trăng ta lại thử giong đèn .
Chư huynh mở hội không mời hội ,
Mời hoặc là không cũng hão huyền .
Khi xưa ai kẻ Trích Tiên ?
Lên non núi biếc đã liền mây xanh .
Nửa giấc cô liêu, mộng chẳng thành
Ô hay ! Còn mãi bóng trăng thanh
Ðã buồn chẳng nhớ câu vong mệnh
Cứ tiếc như là tiếc vị sinh
Tìm lại cõi mơ lời tuyệt đối
Còn đây nẻo thuộc lối u minh
Ô y ngõ ấy giờ đâu nữa ,
Chỉ thấy mình đang bắt gặp mình !
Tiếc sao được cuộc lai sinh ,
Ở đâu là giả , mà trình rằng chân ?
Chen chân lạc giữa chốn hồng trần
Chỉ lãi vì thêm mấy khúc ngâm
Chẳng sợ nhưng sao nhiều tạp khách
Cần gì phải đến chốn sơn lâm
Hơn nhiều bạn, bởi ba cơn mộng
Thua đứt nhau vì một chữ Tâm
A nhỉ ! Cung đàn tao ngộ ấy
Hoa tươi bốn hướng nức tinh thần
Ngờ đâu lại gặp cố nhân
Phất tay áo rộng, cõi trần riêng đây
Ðã mấy mùa Thu, núi tiếp mây
Trăng loang mặt nước, nước tuôn đầy
Chẳng còn trước cửa hoa phong nhụy
Chỉ thấy ngoài trời cánh nhạn bay
Năm bảy câu thơ coi vẫn thú,
Vài ba chung rượu gọi là say !
Tha hương còn gặp người xanh mắt *
Cơn gió nào xưa cũng thế này
Từng đêm rồi lại từng ngày
Khói un tầng biếc, thành xây mấy từng
Liên miên sông nước chảy không ngừng
Lội ngược thời gian tưởng ướt lưng
Thề cũ ước xưa nguyên nỗi hận
Ðường xa gánh nặng góp lời mừng
Tháng ngày chẳng phải toàn thương nhớ
Kim cổ còn nguyên lẽ phế hưng
Ngàn dặm lời thơ xin gửi lại ,
Ai hay nói biển thích lên rừng !
Chẳng hề nghĩ tới vô cùng
Cái ta còn đó một vùng nhớ sao !
Thiên Thai còn gửi một cành đào
Tinh đẩu nguồn thiêng vạn dặm cao
Cánh Hạc một bay từ buổi ấy *
Lòng từng bao đợi nhớ năm nào
Thơ ngàn dặm tới, bao người đợi
Ðừờng vạn nơi đi, phỏng mấy tao ? **
Bút mực hẹn nhau tìm lẽ đạo
Ý thơ bát ngát ngọt thêm ngào
Người xưa tỉnh giấc chiêm bao,
Thấy lay phấn rụng, thấy ngào ngạt hương.
Trăng ở ngoài kia trăng biếc sương ,
Ðường xưa lối cũ lại tơ vương
Tiêu tao vẫn hẹn tình bên án ,
Khao khát còn mong suối cuối đường
Lời cụ nhẹ hơn làn gió thoảng
Vầng trăng tròn giống ánh tơ vương
Liêu Trai chuyện cũ giờ ai đọc
Một tiếng chim kêu cạnh mái tường
Ánh trăng hay lại là sương ?
Nghe trong tiếng gió, còn vương tiếng đàn
Tiếng nào than thở nức không gian
Một giấc canh khuya mộng đã tàn
Nhen mộng chung đôi sầu chớm dứt
Cánh chim lẻ bóng nắng chiều tan
Chờ thư có lẽ thư chưa đến
Dỗ giấc làm sao giấc chẳng an
Rắc ngọc vug châu cười hỏi nhỏ
Hoặc xưa Lý, Ðỗ cũng tiền thân ?
Xin ghi mấy vận lưu ân
Lưu tình lên ngọn bút thần dặm khơi
Cao vút thơ ai đẹp giữa trời
Tài kia xưa đã chiếm Tam Khôi .
Thơ buồn chẳng viết, nên không đọc !
Rượu tiếc chưa mua để được mời .
Ðừng tưởng là ngàn chim phượng hót
Mà xem như mấy hạt sương rơi !
Cám ơn được đọc chư bằng hữu
Ngọn nến tài hoa thắp sáng ngời
Cần gì rượu rót thơ mời,
Chỉ nghe bạn gọi đã rời rừng mai
Có chúng mình còn lựa có ai ?
Có hoa cúc điểm mắt thu dài .
Thơ in gửi lại trong rừng trúc ,
Rượu rót mời nhau dưới gốc mai .
Kẻ trước hẹn mình khôn hạnh ngộ ,
Người sau tìm bạn để đầu thai .
Ðông Hồ còn lại câu thơ đẹp :
“Bút đã khai từ thiên địa khai”
Huệ Thu
* Thơ Ðông Hồ
** tao : mối
❤ 🌹 ❤
Bút Nở Hoa
Ðã Trích Tiên, còn lại Giáng Tiên !
Phải chăng đất lệch hóa trời nghiêng ?
Tiền thân vốn dĩ thơ không tuổi
Hậu thế màng chi mộng có tên !
Ðại giới ngùi trông, hờn ngục lửa ...
Thiên thư chớp đọc, luyến trăng đèn
Ðón mây tâm hữu về khai hội
Nâng ý quê, cao tiếng quản huyền
Cao Tiêu
Chập chờn trên bước du tiên
Khói vương núi tuyết, mây liền biển xanh
Nửa mái thừa lương, mộng đã thành
Ðất lành, cam ngọt, cảnh thanh thanh
Cầm tay ôn lại sầu ly quốc
Nâng chén mừng nhau cuộc tái sinh
Vẫn sáng song đầy trăng Ðỗ Mục
Còn tươi thu muộn cúc Uyên Minh
Song song lần bước Ô Y Hạng
Thấy bóng hoa rung ngỡ bóng mình
Ðan Quế
Phân vân cánh bướm Trang sinh
Nhớ khi chén rượu đăng trình đưa chân ?
Rong ruổi đường xa chốn bụi trần
Qua thiên sơn còn ý liên ngâm
Nhã trai tình ngát trăng “Cam Quận”
Hiền sĩ lòng thơm gió Trúc Lâm
Ðã nhủ gìn vàng thân lữ khách
Vẫn hằng giữ ngọc đóa băng tâm
Tờ đàn rung nhịp thơ tao ngộ
Bút nở tươi hoa, tứ nhập thần .
Cao Tiêu
Gió lùa tay áo thi nhân
Lãng quên thế sự, ngoại trần là đây
Cát bụi ngàn phương khép cánh mây
Hiên thơ ai dựng, gió trăng đầy ?
Tình rung cánh bướm, tơ trầm quyện
Mực ngát hoa lòng, nét phượng bay
Ðối ẩm canh dài, hương vẫn ấm
Liên ngâm vần sính, ý càng say
Tha hương đâu biết còn giai ngộ !
An thạch, Ðông Pha cũng thế này
Ðan Quế
Sương xanh đêm, nắng hồng ngày
Trời thu khói biếc, thành xây ngút từng
Dòng suối tiền thân chảy chẳng ngừng
Áo thơ đào ấy phất ngang lưng
Trời xa ước cũ, mây theo nhớ
Ðất nối thề xưa, nước gặp mừng
Thế sự rồi phai mầu ảo hóa
Thiên cơ từng đẹp sắc trung hưng
Thơ bay ngàn cánh tinh vân chuyển
Dấu hiển linh cao sáng biển rừng
Cao Tiêu
Huyền cơ mở đóng khôn cùng
Lời vô ngôn đội giữa vùng trăng sao
Mở lối Thiên Thai, ngõ trúc đào
Ðón nguồn tinh đẩu ngự ngôi cao
Trăng lầu Hoàng Hạc say đêm ấy
Hoa đất Hồ Châu ngát thuở nào !
Vạn kỷ chưa nhòa trang Xích Bích
Thiên thu còn vọng khúc Ly Tao
Cùng đem linh bút Thơ vào Ðạo
Cho suối trần gian chảy ngọt ngào
Ðan Quế
La đà cây cỏ chiêm bao
Lá lay rơi phấn, hoa ngào ngạt hương
Ríu rít chim và lóng lánh sương
Lối Ðào Nguyên nhớ tóc mây vương
Ngời trang dị sử tay kiều nữ
Lộng nét kỳ thư mái ngọc đường
Khói ngát trầm đưa, song thoảng gió
Thơ đề ý trải, nguyệt lồng gương
Hài in, gót Liêu Trai còn dấu
Xiêm áo vừa như bóng động tường
Cao Tiêu
Vào khuya, tiếng hạc rơi sương
Chập chờn có bóng thi vương ngự đàn
Chợt ánh hào quang sáng thế gian
Thắp cao Lửa Ðạo giữa hoang tàn
Chân tâm thanh nhã, đài mây dựng
Ảo giác phù du, bọt nước tan
Hoa nắng vẫn vờn vai Tống Ngọc
Dấu hài quen sánh bước Phan An
Chút chi châu ngọc vào thi sử
Cho xứng tiền thân, xứng hậu thân
Ðan Quế
Cao vời tám hướng Thiên Ân
Theo nguồn huệ giác, ý thần lên khơi
Lên vút tầng xanh tận đỉnh Trời
Nhìn ra vũ trụ mới tinh khôi
Thuyền thơ nâng gió, rừng sao đón
Chèo mộng đưa mây, biển rượu mời
Dải Vũ - y vờn, hương gấm tỏa
Khúc Nghê thường tấu, nhạc hoa rơi
Lâng lâng cánh bướm, tiền thân hiện
Chín cõi thanh không lại sáng ngời
Cao Tiêu
Kiệu mây xe gió đón mời
Tuy vui Bồng Ðảo khôn rời xóm Mai
Có chúng ta, còn có nữa ai ?
Lối hoa chim gọi, nắng buông dài
Nhạc quen như vội, rung bờ liễu
Rượu cũ vừa hâm, ngát xóm mai
Nhập cuộc, bàn chi mùi thế tục !
Ngoại trần, sẵn cả bến thiên thai
Là đâu những mối tình giao cảm ?
Xin hãy vào chung hội thịnh khai .
Ðan Quế
*
|
|