Thơ tuyễn từ các thi hữu. Xuân Ngữ đúc kết
Mẹ sầu bi
Xanh xao cành lá lao đao
Bóng trên lã rũ, dưới nhầu nhợt da
Lẫn trong máu lệ, mưa sa
Tóc vương thập tự hãi hà ... tang thương !
Rợ giao Châu
Mẹ Việt Nam
Chết từ thuở man khai trở lại
Hồn nhập vào ngọn khói trầm hương ......
Xác non sông sóng lùa lên bãi
Mẹ rú, càu, cấu ... đất tang thương !
Rợ giao Châu
Mẹ ơi, quê hương đã chết…
Trăng treo cổ nỗi nhớ
Rủ tóc sầu bờ đông
Đêm trắng mắt xiết, ghì mộng vỡ
Thấy mẹ ngồi ôm xác Non Sông!...
Nguyễn Tứ Phương
Mẹ La Vang
Rừng lá vằng xưa điêu linh quá!
Giáo đường xiêu đổ, đứng trơ xương
Mẹ ơi! Muôn hướng, lòng vạn ngã
Tụ về, khẩn Mẹ cứu quê hương...
Yên Nhan
Mẹ vẫn chờ đứa con lang bạt
Đêm qua trằn trọc canh trường
Mẹ về xõa tóc sầu …vương lệ hờn
Trên tay xác rũ xanh rờn
non sông thoi thóp sao còn … viễn du!
Nguyễn tứ Phương
Tình Quê
Mắt trừng gởi nhớ nhung về
Điêu linh bốn cõi, sơn khê gục đầu
Non sông nặng trĩu khối sầu
Mẹ ta nuốt vội đêm thâu, lệ tràn!
Xuân Ngữ
Con đò lưu lạc…
…Làm sao trãi hết niềm cố cựu?
Ôi dòng sông nhẫn nhục vẫn chờ
Ðò đưa ta xuôi miền viễn xứ
Mẹ trên bờ tóc bạc phất phơ...
Nguyễn tứ Phương
Xuân xum hợp
Đầu năm mẹ khấn đất trời
Thương yêu rạng rỡ giữa đời quạnh hiu
Đàn con tứ tán, bạt phiêu
Về xum hợp đủ như chiều xuân xưa…
Xuân Ngữ
Mẹ chờ xuân bao năm…
Mẹ ngồi đây... chờ xuân bao năm
Lời chân tâm như tiếng khóc thầm
Mẹ ngồi đây... chờ xuân bao năm
Thề năm xưa còn khắc, ghi tâm?...
Rợ giao Châu
Chiều xuân về
Chiều xuân về ... mẹ thêm xanh xao
Mõi mòn trông một buổi dựng cờ
Ðoàn hùng binh năm xưa, nơi nao
Lẫn trong dòng xe khói, bụi nhơ...?
Rợ giao Châu
Mẹ già góc phố Bolsa
…Thời gian qua tóc sầu dâng bạc trắng
Lũ chim non đủ lông cánh xa nhà
Mẹ lặng lẽ tìm nơi hiu quạnh, vắng
Rũ cuộc đời bên góc tối Bolsa…
Như thuở xưa đàn con không trở lại
Nay xứ người mong mõi đến tàn hơi
Đèn cạn dầu, hắt hiu leo loét cháy
Mơ ngày về…tro cốt rãi trùng khơi!
Xuân Ngữ
Xuân này vắng mẹ
Ta hốt hoãng như trần gian hốt hoãng
Hơi thở nữa đời vừa tắt em ơi!
Thôi từ đây trên vạn nẽo mồ côi
Thương nhớ mẹ đến ngàn thu biền biệt…
Xuân Ngữ
Sân ga … chiều tiễn mẹ
Chuyến tàu vô định về ngang
Mẹ chùi, ngoái cỗ hai hàng lệ rưng
Kiếp phù sinh bước ngập ngừng
Vẫy tay tiếc nuối cánh rừng trầm luân
Mờ trong sương gió gian truân
Lũ con chợt đứng chết trân … giữa đời
Xuân Ngữ
Ước mộng xum vầy
Mẹ ơi! Bếp lữa xum vầy tắt
Còn ai châm cũi ngóng xa xăm
Chờ mãi đến cuối đời heo hắt
Con vẫn chưa về, vắng biệt tăm…
Xuân Ngữ
Hồn còn quẫn quanh…
Hồn mẹ chưa siêu thoát?
Đứng giữa trời mưa ngâu
Khóc thương quê tan nát
Điêu tàn mấy ngàn sau…
Yên Nhan
Từ nay đời sẽ hoang vu…
Mẹ ra đi thiên đàng mơ sụp đỗ
Thôi mất rồi bát ngát lượng từ bi
Nước mắt hòa trong chén đắng từ ly
Đời con sẽ hoang vu như rừng thẳm…
Xuân Ngữ
Xứ người còn lại mình ta…
Mẹ dầm mưa dãi nắng
Dựng hình ta khang trang
Chợt tàn thu xương trắng…
Xứ người, ta lang thang!
Phố chiều sao vắng ngắt?
Tứ bề trắng không gian
Cột đèn đường cũng khóc
Huống gì bước chân hoang!
Mẹ ơi, con về trễ
Nắm xuơng tàn chưa tan
Nguyện dâng lên Thượng Đế
đoái hoài chút ủi an…
Hương hồn còn quyến luyến
Linh vị hờn quan san
Hài cốt tung lòng biển
Xuôi dòng bến Nam man…
Ngô thất Lạc
Đưa mẹ về quê hương…
Một chiều tiễn biệt
Phố người quạnh hiu
Đám tang xơ xác
Tiếng nấc ngậm ngùi…
Mẹ ơi an nghĩ
Cánh đồng quê hương
Cốt tàn tro rãi
Luống cày luyến thương…
Yên Nhan
Ngậm ngùi
Ta chợt đứng lặng hồn như tượng gổ
Lệ tuôn trào từ khóe mắt vô tri
Sao mẹ đành lặng lẽ bỏ con đi
Đời lưu lạc khóc ngàn thu vĩnh biệt
Tim vẫn thở nhịp sơ sinh. Nuối tiếc
mẹ lặn tàn theo bóng tối quê hương…
Xuân Ngữ