Nước mềm mại,
Vuông tròn đều chứa được.
Tính nhu hòa,
Mặc kẻ sớt người chia...
Nước mạnh mẽ,
Từ núi cao chót vót
Buông mình rơi
Xuống vực thẳm chơi vơi...
Nước bền bỉ,
Nghìn năm không ngơi nghỉ,
Từ suối nguồn
Lặng lẽ chảy ra sông.
Nước dong ruổi
Vạn nẽo đường thiên lý,
Mang phù sa màu mỡ,
Đất thêm tươi...
Ra biển khơi,
Nước đượm chất mặn mòi,
Lòng rộng mở bao dung,
Đùa vui muôn lớp sóng...
Lúc hờn giận
Chốn trần gian dơ bẩn,
Hóa thành mây
Lơ lửng khắp không trung...
Thế rồi, nước lại nặng lòng,
Thương hồ khô cạn, nhớ sông hiền hòa.
Rì rào từng hạt mưa sa,
Cho trời mát dịu, ngàn hoa tươi cười.
Cho đồng lúa rộn niềm vui,
Cho sông thêm ngọt, cho đồi thêm xanh...
Cho người giọt nước trong lành,
Dịu dàng lăn nhẹ, ướt vành môi khô...
Minh Tâm