Jun 01, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Trang Thơ Phan Tấn Hải
Phan Tấn Hải * đăng lúc 12:33:17 PM, May 14, 2024 * Số lần xem: 49

 

*              

 

Trang Thơ Phan Tấn Hải

 
  CẢM XUÂN

Thuyền còn neo giữa muôn ghềnh đá
Mà lòng điên dại gọi mùa sang
Xuân nhớ gửi về con sóng lạ
Ðể kịp bên trời tiếng ngựa vang.



QUA TRƯỜNG CŨ

Một chiều tôi bước qua trường cũ
Trắng xóa mây ngàn áo mộng xưa
Tình bay ngàn cánh trời hoa phượng
Ðể bước trăm năm lạc chẳng ngờ
Cùng chia giấy mực tình thơ dại
Mà rẽ hai đường giữa trận văn
Sầu dâng đôi nét dòng thơ cổ
Còn thơm mực cũ hận nghìn năm
Em đi theo hướng trời sao đỏ
Chưa ngờ sao lạc giữa trời đêm
Mơ dựng vương quyền giai cấp mới
Mà máu nào hồng thêm môi em
Tôi về sách vở buồn nghiêng ngả
Ðã cháy từng lời tiếng đạn tên
Nửa đêm thảo hịch nghe hồn nước
Gọi ngựa voi hầu trận bút nghiên.



TẶNG ANH THIỀN SƯ

Nắng vào rừng trúc đã thưa
Gặp anh như gió nghìn xưa nhẹ về
Niết bàn có mất ngả chia
Ngả xuôi phố chợ ngả về gác kinh
Núi sông có mấy ngả tình
Nghìn hoa sen nở bất bình trong thơ.



KIẾM MÃ HÀNH

Nâng ly mời đã mềm môi
Còn tê tê lưỡi đã cười ra đi
Ðường mai gió loạn sá gì
Tóc xanh dẫu bạc an nguy cũng liều
Ta đi rừng núi xanh vầng trán
Thành phố phương nào mây vẫn bay
Dưới trăng cười hỏi ừ rồi máu
Có thơm mùi rượu của đêm nay
Nghiêng ly đổ rượu tràn tay
Say ngàn sóng dữ trả ngày trẻ thơ
Cười vang hỏi bạn say chưa
Ta say nghìn kiếp giữa bờ tử sinh
Rong chơi vào cuộc lầm gió bụi
Rượu thề pha máu đỏ vầng trăng
Nửa đêm ta gọi sơn hà dậy
Thần mã bay về hí vó trăng.
GIỮA NHỮNG DÒNG THƠ LỜI CHƯA NÓI
Tôi có tên bạn ở quê nhà nghèo
 không kể xiết, vẫn lang thang mỗi ngày
 làm thầy lang dạo, trên chiếc xe đạp
 chở đủ thứ kim châm, sách cổ, và
đôi khi vài bài thơ làm dở muốn
 tìm người nghe góp ý, nhiều khi không
đủ gạo về nuôi vợ con trong ngày,
đói thê thảm vẫn lạc quan đi nhà
 thờ mỗi ngày lần chuỗi xin quan phòng,
 ngồi cà phê vỉa hè vẫn nhẩn nha
đọc cho người nghe bài kinh “xin tha
 thứ người…” mà nào thế hệ chúng tôi
 có tội tình gì, mà bàn tay bàn
 chân đầy chai sạn mỗi khi vui mừng
 tìm được ngày bán sức lao động,
 giữa một thời thơ ném ra giữa đường
để mong quên luôn một đời, chỉ mong
 giành giụm cho đủ tiền mua một chiếc
 xích lô để kéo hết đời bên các
 hè phố Sài Gòn, mong các con lớn
 lên đủ chữ đọc cho thông, để nhìn
 vào mắt cha đẫm lệ tìm đọc lại
 giữa những dòng thơ lời chưa nói.
 *
 Tôi cũng có tên bạn, tình thân không
 xiết kể, cùng chia xẻ những trang sách
 ngày đầu mới lớn, cùng đội mưa chạy
 băng những cánh đồng tuổi nhỏ, cùng bị
trận gió lịch sử dập vùi cho tơi
 tả, từng có lúc nguyện liều thân đem
 bình an về cho đời, rồi cùng thay
 nhau vào tù để thấy hết cái mong
 manh của phận người, và rồi lại những
 ngày đi khắp các chùa tìm hỏi các
 sư về nghĩa lớn, lời chưa nói hết
 mà nước mắt đã ướt những trang kinh,
 tay bưng tô cháo thiền môn mà trĩu
 nặng cả ngàn thế giới, cầm bút ghi
 nắn nót lại những dòng chữ cổ để
dò tìm tâm ý người xưa, thật khẽ
khàng chỉ vì sợ làm rạn vỡ hồn
 giấy mực, và rồi ngày rời nước chỉ
tiếc không nói hết được với bạn những
 gì tôi hiểu – một khi bất chợt vô tâm mà rồi cũng chẳng còn lời nào
 dằn túi.
 *
 Tôi có bốn đứa em quanh năm thất
 nghiệp, cuối năm 2000 vẫn ở chung
 nhà cùng xài TV đen trắng, tay
 chưa bao giờ chạm tới cái phone, mỗi
 ngày túa ra đường lang thang các xóm,
đạp xe từ Chợ Lớn đi Sài Gòn,
 Gia Ðịnh toát mồ hôi dò hỏi, đôi
 khi đi làm đâu được vài tuần, và
 rồi lại nghe lời thông báo hết việc,
 nghe đâu đất nước đang thời đổi mới
 tiến vào thế kỷ 21 tiền xài
 khỏi đếm, vẫn hồn nhiên mỗi hai tháng
 viết thư xin tiền anh, đâu có biết
 tôi bên này cực nhọc đi lượm từng
đồng quarter ngoài phố, với những dòng
 chữ ngồi gò lưng mỗi ngày viết cho
đầy trang báo, như các cụ đồ một
 thời bán chữ những ngày xuân, mà giữa
 phố người qua lại thường khi bực dọc
 la mắng, đôi khi còn bị đấu tố
chụp mũ biểu tình giữa Little Saigon
 nơi người ta vẫn bảo là đất lành
 chim đậu.
*
 Tóc các em đã bắt đầu nhiều sợi
 trắng, dù mắt tôi vẫn thấy các em
 nhỏ như thuở thật xa và lòng tôi
 vẫn muốn tìm một lời ngắn gọn dặn
 dò, như kiểu tôi nói thử tìm một
 công thức mì ăn liền cho hiểu biết,
 mà môi tôi ấp úng và lời tôi
 không còn lời; các bạn tôi đã bắt
đầu lưng còng, như lời tôi nghe từ
một người bạn khác, vẫn chờ tin tôi
 như chờ phép lạ, vâng đúng một thời
 chúng tôi tin phép lạ, nhưng tôi không
 còn thấy phép lạ nơi đâu ngoài quê
 nhà, nơi các bạn và các em tôi
 mỗi ngày vẫn sống bằng phép lạ, nơi
 nhiều ngày họ chỉ sống bằng khí trời
 và nước lã, nơi nhiều tuần chỉ sống
 bằng cà phê và thuốc lá, nơi nhiều
 năm sống chỉ bằng những dòng thơ và
 một tấm lòng hồn nhiên, và là nơi
 một đời chúng tôi đã sống chỉ bằng
 nước mắt.



MỖI NGÀY LÊN RỪNG LƯỢM HÁI

Mỗi ngày tôi lên rừng lượm hái,
 lo nhặt chút gì về cho con
đỡ đói, lầm lũi giở trò khỉ
vượn bám cành níu nhánh, chen qua
 núi rừng chữ nghĩa mịt mù sương,
 cân nhắc hai tay hai chân hai
đầu phải trái, này là quả ngon
 trái ngọt rồi quả độc trái hại,
 này là lá măng lá trúc hái
 về mong cho con ấm bụng giữa
 kiếp người buốt lạnh. Mỗi ngày tôi
 lên rừng lượm hái, nhặt quả khô,
 hái quả chín, chăm sóc quả tươi,
 hồi hộp theo dõi bọn thợ săn
 dưới chân núi lăm le đốt rừng,
 tôi lo sợ khỉ vượn nai mễn
 rồi không còn đất sống, những tiếng
 kêu la xé lòng mỗi ngày, vết
 chân thú chạy kinh hoàng chen chúc,
 thấy rừng núi oằn mình đau đớn,
 có tôi nhìn mỗi ngày khóc theo.
 Mỗi ngày tôi lên ngồi trên đỉnh
 núi, cắm cúi đọc sách hy vọng
 cho sớm qua một kiếp người, nghe
 những tiếng trần gian vọng từ phương
 xa tới, tiếng vui tiếng buồn, tiếng
 than thở tiếng cằn nhằn, có cả
tiếng người vọng từ nghìn năm trước
 còn khô khốc mùi giấy, vang vọng
 chung với những tiếng người ngợi ca,
 tiếng người la mắng. Mỗi ngày tôi
 lên rừng lội suối, moi giữa tầng
 tầng lá vàng lá xanh, nhặt ra
 từng chữ, nâng lên ngắm nghía trầm
 trồ, chữ này nặng, chữ kia nhẹ,
chữ nọ dịu dàng, chữ kia thương
 tổn, chữ này tuổi thọ trăm năm,
 chữ kia xưa cổ nhiều thế kỷ,
chữ này bán được, chữ kia khó
 bán, với ẩn hiện những khuôn mặt
 người – hốc hác, đớn đau, vui mừng…
 trần gian buồn như tre trúc
 có tôi giữa đời ngồi khóc
 nghe sông suối chảy trong ngực
 thấy rừng mọc dựng thành tóc
 mỗi ngày lên rừng lượm hái.



NGƯỜI ĐỨNG BÊN LỀ  

Quay lại, nhìn ngang, chen vào, bị lấn
 ra. Thác người xô đẩy, lũ lượt theo
 chân, những dòng người sợ hãi dắt dìu,
 chen nhau cùng đi, cùng chạy, cùng nhảy.
 Những dòng người dày xéo lên nhau trôi
 chảy đi như thác như sông — không kịp
 nhìn về trước, không kịp nhìn qua bên,
 không kịp nhìn dưới chân, có ai sau
 lưng thúc tới, có ai trước mặt giục
 giã, hò hét. Tôi đứng bên lề nhìn
 theo, giữa những trận mưa đá ném sang,
 những trận mưa lời chúc dữ bay khắp
 trời, khắp phố phường, khắp rừng núi, khắp
đuờng mòn, khắp thung lũng chập chùng, không
 lối ra. Không lối ra, tôi dõi mắt
 tìm em, đăm chiêu, mơ hồ, mong đợi,
 không lối ra, trong nhóm mây tan hợp.
 Xin em nhìn ngược ra bên lề, nơi
 những người không còn chỗ trên trần gian,
 nơi tôi, ngửa bàn tay lên để chờ
xin ơn phước, úp bàn tay lại để
 ủ hơi ấm, co ro. Mau một chút,
 mau một chút nữa, kẻo thác người lại
 cuốn đi, và rồi chúng ta sẽ có
 ngày cùng nhắm mắt và nhớ lại phút
 giây chạy ra ngoài lằn ranh, mau một
 chút nhé, một chút thôi, kẻo rồi mây
 tan. Tôi về ngồi khóc, cặm cụi viết
 những dòng thơ lên giấy, lên thanh gỗ
bên thân cầu, lên vuông gạch hè phố,
lên kính cửa sổ trước nhà, hy vọng
 mơ hồ một hôm thác người lại xô
đẩy em về, tìm thấy chữ tôi giăng
 khắp trời, khắp phố phường, khắp rừng núi,
 khắp đuờng mòn, khắp thung lũng chập chùng,
 không lối ra, và có tôi ngồi giữa
 những núi chữ, những núi chữ. Nhưng đã
 trễ, trang giấy một thời ai đã xé,
 thanh gỗ bên cầu đã gãy, và vuông
 gạch đã vỡ, còn tôi đang nhặt lại
 từng mảnh kính vỡ, ghép lại từng mảnh
 kính, chữ vỡ, và em hồn sơ nguyên
 của tôi nơi đâu, nơi đâu. Còn tôi
đang đứng bên lề, bên lề…



TAY ANH GÕ CHỮ  

Để anh kể cho em về một cuốn sách, chưa viết xong,
 nhưng chắc đã xong phần giữa, còn chưa hết phần cuối
 Này này tay anh đang gõ chữ,
mời gọi mười phương thiên hạ đọc từng trang sách
đời anh đời anh…
Này này anh đang hít thở, chậm chậm nhanh nhanh,
 nghe ngọn gió đời thổi búôt trong xương,
 từng chữ từng lời từng bài thơ một từng trang sách một
 vẫn đang hiển lộ rực sáng trứơc mắt,
 vẫn đang hiển lộng vang vang bên tai,
 vẫn đang xa vắng thì thào sau lưng…
Này này trang sách đời anh chưa xong,
 vài trang cho em, vài trang cho con,
 vài trang cho đời, tay anh gõ chữ, mắt vẫn nhìn quanh,
 liếc vô Kinh Phật, hốt từng nắm chữ,
rắc vào đời anh, tha hồ mà chôm…
Này này trang này là thơ, trang này là báo
 Này này ôm từng đống giấy, ra ngồi giữa chợ,
lắp bắp bán rao, trang sách khi đầy lúc vơi, khi buồn lúc vui
 Này này nứơc mắt, này em có thấy đây là nứơc mắt,
 loang khắp từng trang, xin lật dịu dàng,
 kẻo lời anh rơi, xin cầm thật khéo, kẻo chữ kêu đau…
Này này này em có nhớ,
một thời mình dìu nhau ra biển Seal Beach,
 một thời rủ em vào quán mời nhau ly rượu,
 một thời anh uống tới say mèm nghe đêm thở khò khè trứơc mũi
 Này này em còn nhớ tiếng kèn vang nơi quán rượu,
 còn nhớ nét son trên môi người ca sĩ gốc Latina như tím nhạt dưới đèn mờ,
còn nhớ khi một thời tóc xanh hai đứa tìm nhau
 giữa những trang sách đời cuồng nộ những ngày biển động
 Có vài trang anh muốn xé đi, muốn giấu biệt,
 muốn ném xa thật xa tận góc trời,
 một thời chưa có em bên đời,
 một thời nổi quạu nổi điên với mọi thứ u mê…
Còn vài trang anh đang chờ đợi,
 vài trang của góc phố Hà Nội,
 vài trang của hàng cây Sài Gòn,
 của những ngày sẽ đưa em về thăm
 những cột đèn dứơi mái Chùa Xá Lợi một thời anh ngồi cầm sách học thi…
Xin dịu dàng, trang sách này còn xanh bóng đêm,
 còn thỏang hơi rượu, còn vài nốt nhạc vọng về…
Một thời, một thời, một thời
 Bây giờ anh gõ chữ, trang sách đầy tóc trắng, hư vô lạnh từng trang.
 Bây giờ anh gõ chữ, tìm chữ bình an cho em, cho con, cho đời.
 Từng trang sách một, anh
 dịu dàng, thật dịu
 dàng, không
để giấy kêu đau.



TÔI ĐI TÌM EM ĐỜI NÀY, ĐỜI NÀY  

Lời này là lời mỗi ngày tôi đọc,
 mỗi ngày tôi ca, tôi hát, tôi nhẩm,
 tôi ăn, tôi nuốt, tôi cười: Rằng cái
 này có nên cái kia có, rằng cái
 này không nên cái kia không… lời này
 là lời mỗi giờ tôi thở, mỗi giờ
tôi hít, tôi nhìn, tôi rờ, tôi nắm,
 tôi vò, tôi nếm: Rằng cái này sinh
 nên cái kia sinh, rằng cái này diệt
 nên cái kia diệt… mỗi phutù, mỗi giây,
 lời này, lời này…. ngấm vào người tôi,
 là máu thịt tôi… là tôi, là cái
 không tôi, là của tôi, là cái không
 của tôi… lời này, lời này, chỉ còn
 một lời này thôi. Lời này là lời
 mà tôi đã nói, với em, trong lớp
 học, ngoài thư viện, cuối giảng đường, bên
 giường bệnh: rằng cái này có nên cái
 kia có, rằng cái này không nên cái
 kia không, rằng cái này sinh nên cái
 kia sinh, rằng cái này diệt nên cái
 kia diệt… rồi em có nhớ, rồi chỉ
vì em, một hôm hai hôm nhẫn tới
 ba hôm, tôi đã vào đời, vào đời
 và để tìm em, để nói với em,
 với em, lời này, lời này… Một đời
 một đời trĩu nặng khôn lường, rằng em
 có biết không chỉ một đời, rằng tôi
 ngồi đếm, một đời, hai đời, ba đời,
 bốn đời… tới vô lượng đời… rằng em
 có nhớ, là tôi đã ngồi, đếm số
cho em bao đời, bao đời, bao đời…
 rằng tôi tìm em từ vô lượng đời,
để kể em nghe, rằng cái này có
 nên cái kia có, rằng cái này không
 nên cái kia không, rằng cái này sinh
 nên cái kia sinh, rằng cái này diệt
 nên cái kia diệt… tôi ngồi tôi đếm…
 không ai, không ai, chỉ còn một nắm
 thịt da đang đếm, em có nghe không,
 chỉ còn tiếng đếm, chỉ còn một nắm
 thịt da đang ngồi, đang ngó, đang nói
 với em… Ðời này, đời này… rằng em
 không nhớ là vô lượng đời, là anh
đã ngồi, gõ quan tài em, ngồi ca,
 ngồi ca, rằng em hãy nghe, rằng cái
 này có nên cái kia có, rằng cái
 này không nên cái kia không, rằng cái
 này sinh nên cái kia sinh, rằng cái
 này diệt nên cái kia diệt… rằng tôi
 bao đời, nhìn nhan sắc em, bao đời,
 bao đời, nhìn nụ cười em, bao đời,
 bao đời, rồi nài nỉ em, rằng hãy
 nghe tôi, hãy nghe lời này, rằng cái
 này có nên cái kia có, rằng cái
 này không nên cái kia không, rằng cái
 này sinh nên cái kia sinh, rằng cái
 này diệt nên cái kia diệt… Ðời này,
đời này… rằng em hãy thấy… đời này,
đời này… rằng em hãy thấy… có cái
 không sinh, có cái không diệt… có lời
đang đếm, vẫn là bất động, bất động,
 bất động, bất sinh, bất sinh… có lời
đang đếm trải vô lượng đời, vẫn chưa
thành lời, vẫn chưa thành lời…



Ừ THÔI VỀ THÔI
 
Chạy tới chạy lui, chạy xin gõ cửa,
 năn nỉ anh sứ, níu áo chị sứ,
cho tôi về với, tôi về tung hô,
 tôi nói thiệt mà, cho về cho về,
ừ thôi tôi về, bạn bè đợi chờ
bao năm bao năm, giấy tờ khó thế,
tôi cũng Việt Kiều, tôi cũng thương nước,
ừ thôi về thôi, có thầy tôi mong,
 có bạn tôi ngồi, có em tôi chờ,
có cháu tôi đợi, chờ đợi bao năm,
 bao năm bao năm. Ừ thôi về thôi,
 cho tôi về với, theo đúng chính sách,
 tôi ôm tiền về, rải khắp quê nhà,
 cho dân bớt đói, cho người bớt đau,
 cho mưa bớt lạnh, cho lòng biết thương,
 cho lời năn nỉ, dễ bớt đi mà,
 dân khổ nhiều rồi, Việt Kiều hòa giải,
 xin quan bớt tham, nói theo chính sách,
đổi mới đổi mới, tôi đổi mới thiệt,
 năn nỉ xin về, tôi ôm tiền về,
tiền về tiền về. Ừ thôi về thôi,
 tôi về giữa chợ, Bến Thành Bà Chiểu,
 Ðồng Xuân Thanh Trì, tôi ngồi giữa phố,
Tự Do Công Lý, Phố Cổ Hà Nội,
 Phố Cổ Hội An, tôi ôm tiền về,
tôi về tôi thuê, phướng lọng đám cưới,
 tôi trả tiền thuê, dàn kèn đám ma,
 tôi làm đám rước, đi khắp cả nước,
 mời gọi toàn dân, đổi mới đổi mới,
đổi mới thiệt mà, thuê khắp dân nghèo,
 tiền tôi rải ra, giúp em đánh giày,
 cứu em bán dâm, loa kèn kêu gọi,
 từ bi từ bi, tôi rải hoa trời,
 tặng khắp mười phương, trong tù ngoài ngục,
 lòng từ vô lượng, vô lượng vô lượng.
 Tôi mời đồng bào, cả nước ra ngồi,
 giữa phố đầu phố, không cần tụng kinh,
 không cần gõ mõ, không cần tung hô,
 không cần kèn trống, không cần phướng lọng,
 thôi ngồi xuống thôi, lắng nghe lắng nghe,
đừng nói đừng nói, này thân tôi ngồi,
 này mắt tôi nhìn, này tai tôi nghe,
 này lòng tôi mở, này là không thật,
 này là biến hiện, này không thật tôi,
 này không thật chị, này không thật em,
 này là thân ngồi, nhưng không là tôi,
 nhưng không của tôi. Tiền tôi ôm về,
tôi rải làm mưa, này tôi im lặng,
không nói một lời, tôi không dám phiền,
 không dám làm phiền, này tôi áo rách,
 này tôi dép sứt, này tôi ấp úng,
này tôi theo Phật, lặng lẽ lặng lẽ,
tới không ai biết, đi không ai hay,
 học hạnh hải đảo, vào ngồi xưởng gốm,
 xin trọ qua đêm, thuyết tới gần sáng,
 xin đừng trổi nhạc, xin đừng tung hô,
để cùng lắng nghe, dòng đêm đang chảy,
 dòng đời đang trôi, vô thường vô thường,
 chỉ một dòng sông, không hề có tôi,
 không có của tôi, tôi học lặng lẽ,
im vắng im vắng, chỉ có cái thấy,
 chỉ có cái nghe, không có tôi thấy,
 không có tôi nghe, chỉ có lắng nghe,
 không có tôi nghe, chỉ có lắng nghe,
 không có ai nghe… Không nói không tôi,
 không tôi không nói, không tôi hề nói,
 không nói tôi hề, tôi hề không nói,
 không lời không lời, đất trời vắng lặng,
vắng lặng đất trời, tôi cùng đồng bào,
ngồi đứng ngổn ngang, giữa phố đầu phố,
không lọng đám cưới, không kèn đám ma,
mời gọi lắng nghe, cả nước ra phố,
ngồi nghe đứng nghe, nghe tim mẹ thở,
nghe vọng em khóc, nghe khổ cúm gà,
nghe cửa tù mở, nghe tóc trắng dậy,
nghe nước mắt lăn, nghe đất trời lặng,
niềm thương vô lượng, vô lượng vô lượng…



MỘT THỜI, MỘT THỜI
 
Không còn bao nhiêu lời cho em,
 trên môi anh bắt đầu đóng băng,
 thời gian tê cóng trên da, trên
đầu, trên vai, trên lưng, trên từng
sợi tóc bạc đêm nay… Năm mới
 ùa qua cửa sổ, gió thổi lạnh
 buốt xương anh, từng tế bào run
 rẩy, chân anh khụy xuống, đưa tay
 níu lại từng ngày, vội vã chụp
 các nỗi vui chưa kịp đến… Em
 hãy nhìn cho kỹ, có thấy gì
đêm nay, khói sương anh thở vào
 người, trăng đêm treo cao lơ lửng,
 khắp trời sao bay rơi rụng – em
 có thấy, nơi góc phố khuya, bóng
 anh cúi đầu đang khóc, cho ngày
 mai xa nhau, một thời rồi để
 từ biệt… Một thời, một thời, gặp
 không thật gặp mới thật là gặp,
 gần không thật gần mới thật là
 gần, xa không thật xa mới thật
 là xa… Qua bờ bên kia đi,
 qua bờ bên kia đi… Gió thổi,
 tóc bay, máu xương anh khô kiệt
 dần, em hãy nhìn cho kỹ, kìa
 xem đôi mắt em còn in đậm
 trong tim anh… Một thời, một thời…



DÒNG CHỮ BAY LÊN  

Bàn tay mỏi
trang giấy nửa đêm
dòng thơ phả khói
 có hồn tôi rơi
 giọt mực chảy
 lăn tròn không thôi
 Từ biệt anh người thơ, những dòng
 chữ trôi theo trí nhớ, từ biệt
 thôi tay bút mỏi rồi, từ biệt
 anh người đi trước những đường thơ
cô quạnh, từ biệt thôi người thơ,
một thời thơ ấu của tôi. Một
đời, một thời, ngồi nhìn trang giấy,
chép xuống những hồn thế kỷ, từ
biệt thôi, tay mỏi mắt khép rồi,
những hồn thơ ơi. Từ biệt ơi,
 những hồn thơ ơi khi anh nằm
 xuống, và chữ từng dòng theo nhau
 lặng lẽ bay lên thật xa, thật
 xa những hồn tôi ơi.

Để tưởng niệm Diễm Châu — Jan 2007


❤ 🌹 ❤

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.