Thơ mới hiện đại VN
Nhìn Gió Đầy Hiên/Nhẹ Nhàng Như Mây /Mong manh Sợi Khói
Nguyễn Văn Gia *
đăng lúc 11:42:23 AM, Nov 18, 2017 *
Số lần xem: 1986
#1 |
Nhìn Gió Đầy Hiên
Ngày Cuối Thu
Mừng một ngày
thấy đất trời đẹp quá
Có phải mốt mai
gặt những mùa vàng
Cuối thu chưa
mà hiên nhà đầy gió
Lòng mơ gì
giữa một sắc xanh trong
Những đớn đau
và cả những muộn phiền
Phải xếp lại thôi
vào ngăn kéo cũ
Cần phải sống còn
giữa cơn sóng dữ
Và phải quên đi
bao nỗi niềm riêng
Những đời lành
sao cứ mãi gian nan
Cây quả ngọt
vẫn cho hoài trái đắng
(Ai cũng bảo
Trời xanh kia có mắt
Còn có một người
cả quyết không tin)
Cố gọi người
cũng chẳng thấy người đâu
Bức tường câm
chỉ tiếng mình dội lại
Rồi buồn
những điều không ai buồn cả
Và cứ đau những thứ
chẳng ai đau...
Nhẹ Nhàng Như Mây
Đã đến ngày em về hưu
rồi đó
Nghỉ ngơi thôi
sau ba lăm năm đứng lớp
Học trò nghe tin
có em bật khóc
Thương cái dịu dàng
nhưng nghiêm khắc của cô
Thời gian qua mau
chúng ta sắp già rồi sao...
(Nhớ lại cái thời
anh thập thò ngoài cửa lớp
Gặp tay bảo vệ vô cùng đáng ghét
Lão canh anh như canh trộm -
thật buồn cười
Cuối cùng
rồi anh cũng dụ được em thôi
Về làm dâu
cái xóm nghèo xơ xác
Nghèo mà thanh cao -
lần đầu anh ba hoa tán dóc
Để em tin cho đỡ đau lòng
Chỉ là dối nhau
cho qua cái thủa long đong...)
Giờ em lại về
với cau bưởi ... quanh sân
Bắt chước người xưa
mình ca bài "quy ẩn"
Nhẹ nhàng như mây
sớm chiều lãng đãng
Bỏ lại sau lưng
những ảo ảnh phù trầm
Khi em về
có anh đứng đợi trước sân
Có bàn tay thô
chìa ra em nắm
Hạnh phúc là cái thứ chi
mà muôn đời bí ẩn...
SỢI KHÓI MONG MANH
Mong manh
như sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu đi nỗi nhớ
Thế mà
ai cũng hay
Lòng
hương bưởi
hương cau
Gởi tình
theo ngọn gió
Lênh đênh hoài đi nhé
Yêu chi
cực lòng nhau
Chông chênh
là nỗi nhớ
Tình như
giọt sương mai
Ai về
qua chốn cũ
Khơi chút tàn tro bay
Tình như là
sợi khói
Chẳng cầm được trên tay
Đã giấu trong túi áo
Rứa mà
ai cũng hay.
Nguyễn Văn Gia
|
|
Ý kiến bạn đọc
Vui lòng
login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin
ghi danh.