MỘT CHÚT CHO BẠN BÈ VÀ QUỶ NHỎ…
Tiếc chi chút lửa bưng biền
Ta về phố chợ đỡ ghiền gái hơn
Bạn bè còn được vài tên
Thằng vá xe đạp thằng lên bàn thờ
Tiếc chi một chút tình hờ
Thời gian vò nát trang thơ mất rồi
Còn chăng dăm chiếc lá rơi
Rơi nghieng rơi nhẹ bên trời ..gió bay
Ừ.. còn đây cốc rượu cay
Mừng ta quên được những ngày có em
Trở về lối cũ thân quen
Quay lưng ta bỏ loài sen đầy bùn
Chẳng hề. Ta rất dửng dưng
Đường xa là tạm chút dừng. Rồi đi
Vẫn là một lối ngựa phi
Trăm năm hồ dễ được gì đâu cưng??
Quên đi. Đừng có ngập ngừng
Tự ta cảm được vô chừng mây bay
Tự ta để một lần say
Rồi thôi. Ta vẫn trợt dài. Mình ta…
SÁNG 2.9 – CAFÉ VỈA HÈ…
Boléro não lòng của gã ăn xin
Sao vô cớ làm thơ ta chùn lại
Hay đồng cảm với ngôn từ tê tái
Của một thời thê thảm giống như ta ?
Người lính năm nào giờ thống thiết lời ca
Bằng mưu sinh – lay trái tim đồng loại
Đôi chân anh đã bỏ ngoài đảo ải
Vì mưu cầu hạnh phúc của toàn dân
Tiếng hát buồn hay một tiếng chuông ngân
Xoáy vào tim của một thời chinh chiến
Gã đang hát ngày xưa là lính biển
Áo trắng trùng dương hoa biển bạt ngàn
Chiến tranh qua rồi nhưng biển lại lầm than
Đang giẫy chết vì ôm đầy hóa chất
Cá đã hết – thuyền neo bờ là thật
Tham vọng nào bóp nát một trời quê ?
Ta cũng như anh – không có lối về
Khi mọi hướng đều an nhiên đóng chặt
Rồi mai đây khi chúng mình về đất
Ôm ngậm ngùi – đánh mất một đời trai..
CHIẾN HỮU…
Bạn tôi. Lính sư đoàn 18 bộ binh
Hai cánh tay đã bỏ nơi chiến trường Xuân Lộc
Hai cánh tay đã rơi trong đêm tháng 4 tàn khốc
Máu chan hòa nhuộm đỏ cả vùng quê
Thương phế binh nên cải tạo vài hôm thì cho về
Thu xếp cùng gia đình lên vùng kinh tế mới
Lên vùng kinh tế mới ngóng cổ lên mà đợi
Mua gạo xếp hàng mua thuốc được vài viên
Bệnh mẹ gì thì cũng chỉ có xuyên tâm liên
Uống riết vàng răng giống khỉ ngồi bàn độc
Có những đêm buồn ra rừng ngồi khóc
Khóc chán rồi lấy rượu thay cơm
Hơn một năm quần áo rách hết trơn
Bữa đói bữa no bữa lo sốt rét
Tàn đời rồi lo cái con cẹc (*)
Dẫn vợ con về sống ở vỉa hè
Bởi người hiền nên trời phật chở che
Rốt cuộc anh cũng có mái nhà tranh để ở
Đi bán vé số dạo chẳng còn gì mà sợ
Hào khí hết rồi một gã tàn binh
Sáng nay gặp anh tôi thoáng giật mình
Trung úy Phan Văn Tài đây hả
Ôm chặt anh nước mắt tôi rơi lã chã
Tàn cuộc rồi ta ở phía bên …thua…
hochibuu
(*) mượn âm Quảng Nam..
(có ảnh minh họa ở dưới)