Quan âm áo trắng
Lúc sắp ra về
Con lén đặt thư nầy dưới gối
Tối nay dọn giường
Chắc mẹ thấy thư con
Đã năm mươi mùa Vu lan
Áo con cài bông hồng đỏ
Ước đến bao giờ hoa đỏ ngàn năm
Ngày sinh ra con
Mẹ là cô giáo
Áo trắng sáng đi áo trắng chiều về
Suốt tuổi ấu thơ
Chưa thấy lần nào mẹ thay màu áo
Phấn trắng bảng đen bên áo trắng sân trường
Ngày con tập đi
Mẹ dìu con từng bước
Những bước đầu tiên của vạn bước sau nầy
Mẹ cười dòn tan khi con tập nói
Lúc con nên người tóc mẹ đã hoa râm
Mười lăm năm rồi mẹ già lẩm cẩm
Đôi dép trong nhà mang ngược mang xuôi
Áo trắng bây giờ thức ăn lem luốc
Đôi đủa so le chiếc ngắn chiếc dài
Bàn ăn ba người con ngồi bên mẹ
Đút từng muổng cơm ly nước trà gừng
Chồng con thở dài quay nhìn hướng khác
Hạnh phúc gia đình chợt có chợt không
Chịu đựng nhiều năm
Con đưa mẹ vào nhà dưỡng lão
Cuối tuần rảnh rang vào thăm mẹ một lần
Sáng nay ghé chùa trước khi đến nhà dưỡng lão
Đứng trước tượng Phật bà
Con nhìn thấy mẹ
Ánh mắt bao dung bình nước cam lồ
Áo trắng Quan âm
Tấm lòng mẹ mỡ
Mỡ cửa trái tim
Con bước vào đời
Đường con còn dài tuổi đời mẹ ngắn
Như đóa phù dung sớm nở tối tàn
Ánh mắt Quan âm
Âm thầm ban phát
Cho ngàn lần mà nhận có một phân
Hồ Thanh Nhã
Hộp mắm kho
Nè cháu ! Đừng hâm !
Con bé Loan le lưỡi mĩm cười
Rút vội hộp mắm kho
Khỏi Microwave bốc khói
Mùi mắm thơm lừng
Làm tôi thấy đói
Con bé du học sinh vừa mới ra trường
Nhớ quê hương
Không tiền về nước
Đem mắm kho ăn lén
Trong giờ lunch
Cho đỡ nhớ giòng Ba lai nước đục
Nhớ mẹ nhớ em từ cuối chân trời
Hai chú cháu
Nhìn nhau thông cảm mĩm cười
Ăn xong tôi mỡ cửa bước ra ngoài
Bà Mỹ già xếp hàng chờ tới lượt
Đưa mắt hỏi tôi
Hình như có mùi gì khủng khiếp ?
Tôi mắc cở trả lời
Chắc mùi ống cống cạnh nhà bank
Rồi đi luôn không dám nói thêm gì
Vài phút sau
Cũng chẳng còn ai nhắc chi
Đến mùi mắm kho trong nhà bank nước Mỹ
Nhưng tôi nhớ hoài
Có lẽ đến nhiều năm
Mấy bữa sau
Phòng lunch cũng chỉ có hai người
Con bé lại mang vào
Hộp cá kèo kho tộ với rau răm
Lần nầy không dám hâm
Nhìn con bé ăn ngon lành
Với hộp cơm gạo nàng Hương bốc khói
Tôi nuốt nước miếng thèm thuồng
Thấy nó ăn hình như mình cũng đói
Ôi ! Cái con bé nầy ăn chi mà cắt cớ
Toàn những món tầm thường
Hằng bữa quê hương
Tôi nhìn bữa lunch con bé
Cười mĩm hỏi đùa
Cháu có người yêu chưa ?
Con bé hai mươi ngước mắt ngây thơ
Chi vậy chú ?
Đi với người yêu mà ăn uống thế nầy
Lúc âu yếm làm sao hôn được ?
Con bé thẹn thùng
Nhìn sang hướng khác
Tôi chợt thấy một trời bát ngát quê hương
Mùa mưa Bến Tre
Nước ngập sau vườn
Con nước rông đợt Rằm
Tràn bờ đục nước phù sa rạch nhỏ
Mẹ nấu cơm chiều
Con hơ tay sưởi ấm
Bữa cơm chiều ôi sao mà ảm đạm
Chỉ có tô canh nghèo tép vụn nấu mồng tơi
Cũng có khi
Rau tập tàng mấy thứ
Hái vườn sau mà sao quá là ngon
Hơn hai mươi năm viễn xứ dép giày mòn
Nếm đủ món Tây-Tàu-Mễ-Thái
Cho đến bây giờ tôi mới thấy
Không đâu bằng
Cơm gạo mới thơm lừng
Ăn với tô nước mắm kho khô quẹt
Những chiều mưa gió
Chắc còn hơn mỹ vị nhà vua
Hai tiếng quê hương như điệu hò nức nở
Ngàn năm sau chưa chắc có người quên
Cây cầu anh Tèo
Ai đã có lần đi qua chiếc cầu treo
Cuối bản Cu Pua vùng cao Quãng Trị
Mới thấy thót tim
Mỗi lần qua suối
Hai sợi giây cáp đong đưa
Trời mưa gió núi
Nước nguồn tuôn lởm chởm đá tai mèo
Bản nhỏ dân tộc Vân kiều
Sườn núi cheo leo
Trẻ nhỏ đến trường
Người lớn lên nương
Mỗi ngày hai lượt đi về
Đã hai chục năm vượt qua đoạn đường khổ ải
Niềm mơ ước đơn sơ
Cây cầu xi măng qua suối
Khó trăm bề lớp lớp rào ngăn
Đơn gởi nhiều nơi
Cấp trên chẳng chút đoái hoài
Coi như chuyện nhỏ thường ngày dưới huyện
Một buổi sớm mai
Có người đàn ông tóc pha màu muối
Nói giọng Sài Gòn
Tìm đến nhà trưỡng bản
Họ dắc nhau ra bờ suối
Chỉ chiếc cầu giây cáp cheo leo
Tiền tôi không có bao nhiêu
Chỉ được ba mươi triệu đồng
Nếu dân bản đồng ý góp công
Thì tôi sẽ mua xi măng thép cát
Chúng ta cùng hợp tác
Chiếc cầu bê tông chắc chắn sẽ hoàn thành
Đem lại sự an toàn
Cho hai mươi sáu hộ dân trong bản
Trưỡng bản chi xiết vui mừng
Dắc người đàn ông Sài Gòn lên xã
Và sau là phòng kinh tế huyện hạ tầng
Các nơi đều bằng lòng
Người đàn ông trở lại Sài Gòn
Trưỡng bản họp dân lập đội thi công
Đúng hẹn một tuần sau
Người đàn ông trở lại cùng hai người bạn kỹ sư
Kể cả hai xe chở đầy vật liệu
Họ bắt đầu đắp móng xây cầu ngay chiều hôm đó
Ba người cùng trộn hồ
Khiêng sắt xi măng
Phụ cùng dân bản
Mồ hôi chảy cơn gió Lào nóng bỏng
Họ vẫn tươi cười
Cả tuần lễ thi công
Trưỡng bản nhiều lần hỏi tên
Người đàn ông mĩm cười khiêm tốn
Cứ gọi tên tôi là Tèo
Không mỹ miều thêm bớt
Rồi chẳng nói gì thêm
Một cái tên như không như thật
Trong hàng triệu người dân Sài Gòn có tánh có danh
Một tuần sau cây cầu hoàn thành
Họ uống với dân bản vài ly rượu
Rồi từ giã ra về
Từ đấy chưa lần nào trở lại
Giúp một lần
Lợi ích đến trăm năm
Người bản Vân Kiều nhớ mãi
Đặt tên cây cầu giây cáp trước đây
Là cây cầu anh Tèo bê tông cốt sắt
Một cái tên vô danh mà có thật
Hồ Thanh Nhã