Ta bỏ đời theo một nỗi buồn
Buồn đi đâu mất mãnh trời thương
Buồn trôi trăm nhánh sông dòng cũ
Buồn thẳm màu xưa hương áo vương
Hiu hắt đèn khuya bóng ngã đường
Đổ quyên giục giã tiếng thê lương
Trở trăn cơn bệnh già tăm tối
Nhớ tới quê làng thương quá thương
Tự thán cho vui chứng bệnh già
Chớ còn chi nữa để kêu ca
Hoàng hôn nắng rảy ngoài song cửa
Lác đác sương mờ tiếng hạc xa
Dẫu đến rồi đi cỏi ảo không
Dẫu sầu cô lạnh gót đêm đông
Dẫu tang mây trắng treo đầu núi
Hợp phố hoàn châu cũng mộng hồng
Không biết khi nào ta phải đi
Xác thân tay trắng chẵng còn chi
Còn chăng mấy tấc cao tình nghĩa
Sưởi ấm hồn hoang phút biệt ly
Nháy mắt chiêm bao một kiếp đời
Công danh phú quý cũng trò chơi
Hơn thua thành bại làn mây khói
Giấc ngũ ngàn thu giấc thảnh thơi!
Nam Thảo