GỞI HẢO BẰNG HỮU…
Ta, lão tướng xông pha trận mạc
Thắng trận nầy và chạy trận kia
Là chiến binh tả xung hữu đột
Đánh không xong thì rút quân dìa
Có gì đâu mà vui hay chán
Chuyện binh cơ thắng bại lẽ thường
Nhưng có điều ta không mạt hạng
Vẫn suốt đời giữ mãi yên cương
Võ công ta bao thành công lực
Ai là người kiểm chứng, cấp bằng ?
Giang hồ đâu có ai phong ấn (*)
Hà cớ gì mà gáy cho hăng..
Xã hội nầy, một điều rất thật;
Khi bạn còn sống thở phây phây
Bọn chúng nó giả vờ đấm cặc
Nhưng chết rồi, đào mộ lên xây..
Chẳng cần tung hô hay dè bỉu
Ta sống bằng nhịp đập trái tim
Mai lỡ chết chẳng cần xây miếu
Chắc nhiều em cũng phải đi tìm…
-----------------------------------------
(*) thơ Vũ Hữu Định.
BÁ ĐẠO
Sáng xuống phố bị Hồng Thất Công túm cổ
Khoe có vò Hồng Nhi Nữ tinh khôi
Hai cao thủ kéo nhau vào quán cóc
Chén nhỏ chén to gậm nhấm sự đời
Hồng lão bảo ta bây giờ tệ quá
Ca tụng hoài nhan sắc của mỹ nhân
Khi lính của Hồng đói nghèo tá lả
Thời bây giờ chẳng có Viện Tế bần
Sao ta không làm thơ cho xã hội
Cứ mãi luyện hoài Cửu Âm Chân Kinh
Khi xã hội còn quá nhiều tội lỗi
Chẳng biết quan tâm chỉ nghĩ cho mình
Ta nỗi nóng cho Hồng Thất Công một chưởng
Chuyện xã hội hãy để nhà nước lo
Ta giang hồ nên chỉ lo luyện chưởng
Ngươi biết từ khuya xin chớ giả đò..
Hồng thấm ý ngồi yên không tranh cãi
-Ừ, mỗi người đều có một lối đi
Nếu các hạ muốn làm điều vĩ đại
Thì nhớ là trước hay sau cũng ra tới nhị tì..
LƯU MANH CHỮ NGHĨA
Ta bảo : ta là thằng lưu manh chữ nghĩa
Em nói : lưu manh thì không hề thủy chung
Em nhầm, lưu manh chỉ là cách nói
Còn thủy chung là bản chất của ta
Thiên hạ bây chừ Lý Thông cùng khắp
Phù phép vô cùng biến có thành không
Đạo thánh đạo tiên đạo luôn chữ nghĩa
Ta chỉ một mình đứng bằng đôi chân
Nhắm mắt bịt tai làm người ngớ ngẩn
Giả điếc giả câm sống hết kiếp người
Dòng thác cuốn trôi những điều vớ vẩn
Ta giữ trong lòng chỉ mình em thôi
Im lặng là ta muốn lòng thanh thản
Có gào có la cũng chẳng được gì
Vật lộn cả đời thành người vô sản
Em đã biết rồi đừng hỏi làm chi..
THƠ TẶNG TRẦN MẠNH HẢO
1.
Hai đứa mình cùng bằng tuổi nhau
Ông thường nhìn xoáy những vết đau
Còn ta chó sói trong lồng sắt
Vươn móng nằm xem những vết cào
Ông cũng từng là một đảng viên
Cũng từng ôm ấp lý tưởng riêng
Bây giờ vỡ mộng theo năm tháng
Cởi bỏ từ lâu những xích xiềng
Ông cũng bỏ rồi Hội Nhà Văn
Mà ta thường gọi Hội Chắc Ăn
Trời ơi ! Sao chẳng màng khanh tướng
Ta ghét người ông mấy chục lần..
Ông cũng từng dẫn lính qua K
Làm thơ, uống rượu và ngân nga
Sĩ quan mà khoái chơi như lính
Cũng đá lông nheo với mấy bà
Cái hội ta mơ cả một đời
Mà ông từ bỏ dễ như chơi
Vậy ta mới phục ông sát đất
Sao chẳng làm theo Ý Của Trời ?
2.
“ Câu hò thay chiếc xuồng ba lá
Lặn lội đưa ta đến Tháp Mười
Nước phèn nổ mắt từng con cá
Hai mùa kinh rạch đổ mồ hôi
Uống chay dưới ánh trăng suông vậy
Nhậu rắn lòng sao bỗng nhớ rùa
Thương đất thương người đâu dám quậy
Ly rượu vơi đầy với nắng mưa”(*)
Ta khoái thơ ông từ lúc đó
Ngênh ngang hào sảng và bất cần
Dĩ nhiên mây sẽ bay theo gió
Cuộc đời cũng tựa áng phù vân
Ta đọc nhiều lần bài tham luận
Mà ông hát ở Hội Nhà Văn
Hữu Thỉnh, Quang Thiều sây sẩm mặt
Nửa cười nửa khóc tức nhăn răng
Tự nhiên nổi hứng làm thơ tặng
Cảm ơn ông đã đọc hết bài
Hết mưa trời sẽ qua ngày nắng
Ông lỡ đọc rồi xin nhớ lai (like)
hochibuu