|
Thơ mới hiện đại VNMột Bài Thơ Tân Hình Thức/ Trăm Năm Cõi Người/Nước Trôi Dòng Nước Chảy / Một Bản Tin Thời Tiết Trần Vấn Lệ * đăng lúc 12:13:01 PM, Mar 09, 2023 * Số lần xem: 397
#1 |
Một Bài Thơ Tân Hình Thức
Hôm nay có bình minh! Công viên xanh và đỏ. Xanh vì nắng tưới cỏ. Đỏ vì nắng nở hoa.
Hôm nay bão hết qua? Và mưa chắc hết nước? Chúa, Phật chịu ban phước cho loài người rồi chăng?
Nga nói không xâm lăng, Ucrana hồi phục? Ai vinh và ai nhục? Thôi, hết bão là mừng!
Tất cả đều dửng dưng khi mặt trời xuất hiện! Nhà Thờ lại dâng hiến những hồi chuông đầu ngày...
Bài thơ tôi hôm nay: Bài Thơ Tân Hình Thức?
*
Áo được mặc hở ngực là người con gái vui! Quán cà phê chỗ ngồi đã đông người cười nói...
Cô quán có khi dỗi: anh chờ chút được không? Người đàn ông phiền lòng: "Cô làm nhanh lên với!".
Thơ Tân Hình Thức hỡi: "Đâu có gì sâu xa!". May không "Tiến Quân Ca". xé đồng bào từng mảnh!
Hết bão rồi hết lạnh...Thơ đã thành trò đùa! Nói gì cũng là thơ thể hiện Tân Hình Thức!
Giống hai chữ Hạnh Phúc trong cái khuôn Vuông, Tròn... nó là cái tâm hồn, nó là điều tuyệt vọng!
Ý nghĩa của Sự Sống: Mình Là Mình Hôm Nay! Tôi đưa tay bắt tay một người bạn: Chào Bạn!
Bài thơ mới, buổi sáng thấy chán chán, không thơ! Nhưng anh biết em chờ anh hôn em thường bữa...
Đó không phải lời hứa mà đó, một Tuyên Ngôn!
Trần Vấn Lệ
Trăm Năm Cõi Người
Bùi Hồng Sỹ ra đi!
Ngọc Hoài Phương từ giã...
Ôi rồi đi hết cả...dù tháng Hai thiếu ngày!
Đi...mà là Chia Tay, là Chia Ly, cũng thế!
Cái tay nào gạt lệ? Cái tay nào...chào nha?
Không một tiếng kêu la, chỉ khóc thầm ấm ức!
Không ai có Tổ Quốc...những người sống Tha Hương!
Ai gây cuộc tang thương, bà Huyện Thanh Quan hỏi...khi bà đi qua núi...tiếng tim đập đau lòng!
*
Chỉ hai chữ Núi Sông mà người ta khổ sở. Ở, Tổ Quốc không có, đi...rồi về nghĩa trang!
Thương quá đời lang thang...những người lính-không-súng, chết để lại cảm động...cho anh em kế thừa!
Tôi nhớ Hồ Dzếnh, thơ, hai câu, buồn quá đỗi: "Gió ơi có thổi mây về Bắc, chầm chậm cho ta nhắn ít nhời...".
Tôi cũng nhớ Tú Xương, mở miệng là Đù Mẹ! Ở đâu thì cũng thế, trăm năm cõi-con-người!
Trần Vấn Lệ
Nước Trôi Dòng Nước Chảy Cái Bóng Nàng Tây Thi
Nếu Tin Thời Tiết đúng: Trưa nay có mưa phùn. Bây giờ trời mênh mông đang bắt đầu hẹp lại...
Gió lạnh. Lạnh tê tái. Hơn hai tuần chưa tan. Mưa nữa, không ngỡ ngàng; thôi thì sao cũng được!
Những người xa Đất Nước, đâu chỉ buồn vì mưa? Nắng sáng hay mưa trưa... chuyện- thường-ngày-của-Huyện!
... nhưng mình sao bịn rịn chuyện của đất trời chi? Chuyện thiên nhiên có gì... Sở Khí Tượng đã nói!
Mưa phùn. Mưa không vội. Mình... chầm chậm chờ mưa! Biết đâu cũng có thơ tả cơn mưa nho nhỏ...
Nhắc ai đó là Ngọ... tan học về trong mưa...tóc gió bay như tơ...những tơ mây trước gió...
Tiếng guốc vang ngờ ngợ / tiếng trái tim mình reo?
*
Bây giờ đang buồn hiu. Mênh mông sao...có hạn? Nghĩ thế thôi, chán chán thấy lòng mình bất thường!
Sống, Chúa bảo yêu thương! Thương cả mưa cả nắng! Mình nhủ lòng cố gắng / yêu Trời không-chân-dung!
Ngọ giờ chắc có chồng? Phạm Thiên Thư già quá...Cuộc đời thay đổi lạ, bài hát xưa rất xưa...
Cây Thánh Giá mờ mờ / những dấu máu rất cũ - không còn nữa màu đỏ mà hình như màu đen!
Chúa bỏ Anh-Chị-Em! Thưa Cha, có phải vậy?
*
Mình bật que diêm cháy. Mình thả khói thuốc bay. Vui hay buồn trưa nay? Bài thơ đang bình thản...
Mong còn chút lãng mạn / không biết rồi có không? Mơ mơ áo lụa hồng...Mơ mơ sông êm ả...
Ngoại ở đâu mồ mả / trong cõi đời biển dâu? Sông đang bao nhiêu cầu! Trời ơi buồn bát ngát...
Mưa phùn không có hạt! Nếu mà trưa nay mưa...Mình chắc mắt mình mờ... nhớ mặt trời biết mấy!
Nước trôi dòng nước chảy cái bóng nàng Tây Thi..
Trần Vấn Lệ
Một Bản Tin Thời Tiết (*)
Cơn gió lạnh ngoài biển bỗng ập vào Cali...một Tiểu Bang Hoa Kỳ giá, băng, mưa tầm tã...
Mười lăm ngày hoa lá đều tơi tả vì mưa...Tuyết trên núi thay hoa, băng dưới lũng thay cỏ...
Không một người đi bộ. Thành phố nào cũng buồn! Xe...thành đứa đứng đường. Cảnh binh núp hiên chợ!
Hiểu cuộc đời tạm bợ. Ai ai cũng làm thinh! Tin tức xem truyền hình chỗ nào không cúp điện!
Mười lăm ngày tê điếng, chao ôi phận-con-người. Đau đớn thốt một lời: Cõi Đời Là Quán Trọ...
Bạn bè, nghe đây, đó...có người vào Nhà Thương, có người lên Thiên Đường, có người im lặng suốt...
Bầy nai từng quen thuộc hết đi vào vườn chơi...Chim không thấy trên trời. Trời bây giờ đầy tuyết...
Những hồi chuông tiễn biệt nghe vang vang mà buồn...Lòng tôi như tiếng chuông của Giáo Đường đứt đoạn...
Ai cũng thèm thấy nắng...để thấy thềm bóng mây...hứng giọt mưa trên tay...rơi ra từ con mắt!
Trần Vấn Lệ
|
|
Ý kiến bạn đọcVui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.
|
|