Mưa Nắng Buồn Truyền Kiếp
Những Bài Thơ Nắng Mưa
Bây giờ thì không mưa.
Không mưa, không phải nắng!
Nửa địa cầu đang sáng,
Nửa địa cầu đang đêm...
Bây giờ, anh nhớ em.
Nói hoài câu đó nhé!
Trong cõi đời dâu bể,
Em...như Mẹ như Cha...
Ôi chao là xót xa!
Vì Xa mà mới Xót!
Nước mắt không thể ngọt,
Muối thì mặn, gừng cay!
Chúng ta có bàn tay...
Bàn tay che mưa, nắng!
Thơ Nhã Ca nằng nặng...
Thơ Nhã Ca buồn buồn!
"Đời sống ôi buồn như cỏ khô!
Này anh! Em cũng tựa sương mù!
Khi về tay nhỏ che trời rét,
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ!". (*)
Đó, Nhã Ca "hồi xưa"
Bây giờ chắc cũng thế?
Người con gái xứ Huế,
Tự dưng...đi lấy chồng!
*
Sáng nay, tôi ứa lệ,
nghĩ mưa nắng quê nhà,
nghĩ cái lưng Mẹ Cha,
cõng một đời mưa nắng...
Con...đứa nào cũng vắng
Chết, sống đều...thắp nhang!
Rồi tuổi Mẹ Cha tàn...
Rồi...thôi, Thơ-Mãi-Mãi...
Thương chớ đời con gái
Lấy chồng...mưa bay bay...
"Trời mưa ướt áo làm gì?
Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng!".
Bạn ơi những con sông
có sông nào chảy ngược?
Sông Dabla hun hút
...cũng chảy về Mékông...
Là xa lắm, phải không
...giữa núi trùng trùng điệp!
Mưa, nắng, buồn truyền kiếp
...những bài thơ nắng mưa!
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Trần Thy Nhã Ca
(**) Thơ Nguyễn Bính
Em Ơi Nắng Đẹp Như Là Lụa
Em ơi nắng đẹp như là lụa,
nắng đẹp vô cùng cũng tại em!
Chỉ mấy ngày mưa, anh nhớ quá
em-bao-giờ cũng rất hồn nhiên!
Hình như con bướm không bay lạc?
Em ở đâu rồi áo chẳng bay...
Con bướm tìm hoa hay giỡn nắng,
em thì áo lụa vẫn chưa thay?
Phan Thiết quê anh có Xóm Lụa
Người ta đã đổi cái tên làng...
Bây giờ Kim Ngọc, làng lên phố,
Thị Trấn...hồn nhiên cái dấu ngang?
Anh mà về đó, em còn đó?
Áo lụa, vườn cau, Ngoại thuở nào...
Buổi học, em tan, em lúp xúp,
đi bên bước Ngoại, đẹp làm sao...
Áo lụa, ngày xưa, em áo lụa...
Dân hiền, em cũng thật hiền mơ!
Nếu không làm Lính, anh không gặp
em đẹp như tranh lụa...bất ngờ!
Hôm nay hết bão trời quang tạnh,
Nắng mỏng, trời xanh, nắng mỏng manh...
Em áo lụa màu phơn phớt nắng
Bài thơ anh đẹp chắc long lanh?
Anh nhớ em cùng lúc Cố Hương...
Nhớ luôn mười mấy quận Sài Gòn!
Em tan trường Luật đi vào phố
Áo lụa hồn nhiên mặt trái soan!
Em đẹp...cũng vì em áo đẹp
Đẹp hơn nhờ chớ Nước Non mình?
Em cao hơn thuở em mười bảy,
vẫn ngộ em còn thấp với anh!
Vốc được nắng kia mà uống nhỉ
Uống luôn em nhé nhớ không quên!
Ở đây, giấu bạn, anh không hỏi:
Sao Mạ sinh em quá đỗi hiền?
Ờ nhỉ em hiền như Ma Soeur...
Ờ nhỉ em hiền như Ni Cô...
Em là tất cả anh mường tượng
rồi vẽ cầm hôn một chút Thơ!
Em có hiền không? Em có hiền?
Hỡi người con gái nụ môi duyên!
Thơm hoài áo lụa trời đang nắng
bay nhẹ nhàng như mây cõi Tiên...
Trần Vấn Lệ