Dãy Hoa Nép Mặt Gương Lồng Bóng Ngàn Liễu Rung Cương Sóng Gợn Tình
Hôm nay, nắng đẹp. Hoa và Bướm. Vườn rộn ràng Hoa Bướm. Dễ thương! Tôi tưởng tượng tình-muôn-thuở trước... muôn-thuở-sau lòng muôn tơ vuơng!
Tôi tưởng tượng em như vẫn vậy...và tôi, Tư Mã vẫn kề em; chúng mình đi dạo đường Hoa Bướm và chúng mình phơi hai trái tim!
Em ơi có bốn câu thơ cũ tôi nhớ thuộc lòng trước Bảy Lăm...khi Cải Tạo về tiêu hết sách, quên tên tác giả, một Thi Nhân!
Tôi xin Tác Giả còn hay mất, tha thứ cho tôi sự lỡ làng...bởi chỉ có em là hiện hữu giữa trùng dương thơ thơ mênh mang...
Tôi chép lại đây thơ-bất-biến để tôi luôn nhớ tội-tôi-tình, để ai trước mặt hoa thành bướm và bướm thành hoa con ngõ xanh...
"Tư Mã là anh mang áo Xuân,
Em làm mãi mãi Trác Văn Quân!
Buơm bướm tìm hoa buồn mấy độ
Và hoa đợi bướm đã bao lần?".
Tôi. cũng rất yêu thơ-Nguyễn-Khuyến, chép hai câu Đẹp để nao nao: "Mấy chùm trước ngõ hoa năm ngoái, một tiếng trên không ngỗng nước nào...".
Ai cũng biết mà - tôi viễn xứ, lòng tôi đẫm lệ nhớ Quê Hương! Nhắc thơ một thuở lòng trân trọng là nhớ em hoài Em-Yêu Thương!
Em à, mai nắng hay mưa nhỉ, anh lấy tay che một chút trời: Che ngựa cho em luôn ấm áp, che đường em dạo mãi đường vui...
Dãy hoa nép mặt gương lồng bóng
Ngàn liễu rung cương sóng gợn tình! (**)
Trần Vấn Lệ
(*) 4 câu mở đầu một bài thơ đăng trên Tuần Báo Văn Nghệ Tiền Phong xuất bản tại Sài Gòn trước 30 - 4 1975, tên tác giả tôi quên, hơn nữa sau thời gian Cải Tạo 6 năm, tôi về nhà thì sách vở bị thu, hùy hết...
(**) Hai câu này của Chu Mạnh Trinh.
Nhà Khép Cửa Đêm Đêm Mở Mắt
"Không có nắng nên nhà không có cửa,
Không tình yêu nên mắt cũng tiêu điều!" (*).
Mùa Thu Paris... buồn như buổi chiều,
nhà, cửa khép! Và người ta đi ngủ!
Buồn, tôi mở lại bài thơ rất cũ,
Đây cũng mùa Thu. Đây cũng buồn như Paris!
Mấy bữa hôm nay, trời xẫm, đen xì,
đến lá rụng mất cả màu vàng của lá!
Những người Việt Nam tha hương sống cuộc đời phố xá...,
kiếm miếng ăn, luơng chút đỉnh qua ngày.
Paris, Thủ đô Pháp, trời Tây,
Los Angeles, Thành Phố Thiên Thần, ở trời Tây nước Mỹ...
Người xa xứ không ai còn quá khứ
Mà tuơng lai, mờ mịt, giống mùa Thu!
Trời không có nắng là trời âm u...
Nhà không mở cửa, mở làm gì, ai tới?
Nguyễn Hồi Thủ làm thơ như lời ông nói,
không thêu hoa, dệt gấm, rất đơn sơ!
Thơ là Thơ. Thơ mãi mãi là Thơ
chẳng cần ai thốt ra điều không tranh luận!
Mặt trời đi đâu mà mùa Thu không nắng?
Không ai hỏi ai vì không ai có bạn bè...
Những tình thân, kề, cạnh, im khe...
Mùa Thu tới nhẹ mỗi làn gió thổi!
Gió ở đây...nhà nhà không bếp khói,
mỗi cuối ngày hay mỗi sáng tinh mơ!
Không có Mẹ thương con - bây lớn mấy cũng khờ...
Không có Cha đôi khi buồn tay nâng kính lão...
Mùa Thu Paris... cây choàng tấm áo
là mù sương, bọc cả ánh điện vàng!
Mùa Thu Los Angeles đỏ, xanh không chói chang,
những bóng đèn tỏa cái màu vàng của rượu!
Rượu rót bao nhiêu hình như vẫn thiếu?
"Uống rượu tiêu sầu, sầu vẫn sầu!" (**).
Người Mỹ da đen, người Mễ da nâu,
Người Tàu, người Việt Nam, da có màu tai tái...
Không nói gì với nhau vì ai ai cũng ngại!
Không có nắng mà! Nói mãi cũng hoàng hôn!
Nói không vui! Nói chỉ để chọc buồn?
Chọc cái vết thương trong hồn ai cũng tím?
Mùa Thu Paris, mùa Thu Los Angeles, tím rịm
Bật ngọn đèn đêm, ngồi ngó bóng đèn đêm...
Người Bắc nói kéo chăn lên, người Nam nói đắp mền...
Người ta thấy cái rung rung, người ta muốn khóc!
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Nguyễn Hồi Thủ.
(**) Thơ Lý Bạch.