Ngày Trở Về
Chữ nghĩa bây giờ hao hụt hết!
Thì Non Nước vậy, có ra gì?
Ruộng đồng bát ngát, ai gieo mạ? (*)
Bà mẹ quê thì... vẫn nón mê!
Cái nón che mưa, che nắng đó
Còng lưng mót lúa nuôi chồng con...
Miếng ăn không tính theo năm tháng
mong được từng ngày có chén cơm!
Sau cuộc chiến tranh, người biệt xứ!
Chắp tay cầu Phật, Phật xa vời!
Chắp tay cầu Chúa, hồi chuông vọng...
Mỗi tối Rằm trăng rụng tả tơi!
Sau Rằm trăng khuyết rồi trăng khuyết
Cái chất chồng lên: lớp tuổi tàn!
Con lớn, ra trường: đi ở đợ
Cái nghèo không có chữ Nghèo Sang!
Đứng nhìn mỏi mắt rào gai kẽm
Những vết thương còn đỏ hởm kìa!
Nửa Thế Kỷ không băng với bó
Tin thời sự đọc cứ tê tê!
Tôi về đứng ngó mồ Tiên Tổ
Lũ lụt đau lòng chớ Tổ Tiên?
Xa lộ mở ra, xe cộ chạy
Người đi đường đi tới chỗ quên!
Tôi nói với Cha và với Mẹ
Với Ông Bà Nội Ngoại, con đây!
Trời ơi thằng lính không binh giáp
Còn chỉ... con tim chút mặt mày!
"Sách vở ích gì cho buổi ấy" (**)
Câu thơ Nguyễn Khuyến, Trời! Câu thơ!
Một câu đã đủ thêm chi nữa?
Chữ nghĩa như người... đã bụi tro! (***)
Trần Vấn Lệ
( 23.02.2023)
(*) Hiến Pháp Mới quy định:
a/ người dân không sở hữu đất đai,
b/ người dân chỉ có quyền...sử dụng,
c/ Đảng lãnh đạo,
d/ Nhà Nước quản lý!
Đường Đèo Mimosa Đà Lạt
Con đường vào Đà Lạt tên Đường Mimosa. Người ta trồng nhiều hoa tháng Ba nở thật đẹp...
Hoa vàng như ánh nguyệt, lá bạc như nạm sương, ai ai cũng nói thương Quê Hương mình là nhất...
Đời sẽ rất hạnh phúc với cuộc sống đơn sơ... Tôi nhớ một nhà thơ, bà Tương Phố ở đó...(*)
Bà sống như làn gió đùa cỏ trong rừng xanh... Bà chết như bức tranh vẽ nấm mồ hiu quạnh...
Mưa mùa Thu lóng lánh những bài thơ nhớ chồng. Bà hiểu đời sắc không nên nhìn đời phơi phới...
Mimosa tiếp nối con đường ngang nhà bà. Có thời xe ít qua mà hoa thì cứ nở...
Đường đèo Prenn đang sửa, đường Mimosa rộn ràng...Ở đây không xóm làng, đời tự do đúng nghĩa!
Nhiều năm, nghe bạn kể: Con Đường Hoa Bỏ Hoang! Bạn nói Sở Ông Lăng chiến tranh tàn phá sạch...
Chưa hề có sử sách viết về con đường quanh những sườn núi thông xanh, những đồi hoa sim tím!
Tôi nhớ về kỷ niệm làm chơi một bài thơ!
*
Ai có thể xưa chưa về Đà Lạt đường khuất, những ngôi Chùa thờ Phật nay vẫn vàng Mimosa!
Trần Vấn Lệ
(*). Bà Tương Phố tác giả thi phẩm Giọt Mưa Thu, Bà làm sau khi tiễn chồng qua Pháp học trước năm 1940 và ông mất tại Pháp, Bà về Đà Lạt làm thơ sống với những giọt mưa...